Ngừng lại một chút rồi anh lại sờ chiếc khăn choàng một lân nữa: “Huống hồ, chỉ cần là chị đan, thì nó cũng hợp với bất cứ loại quần áo giữ Trái tim của cô bỗng nhiên đập loạn xạ, nếu những lời như vậy được người khác nói ra thì chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười, nhưng mà được anh nói ra thì lại giống như sự thật Gương mặt tuấn tú của anh bây giờ thật sự nghiêm túc.
Như thể chiếc khăn choàng mà cô đan là một báu vật vô giá của anh.
“Nhưng mà chị à…”
Anh cởi đôi găng tay đang mang thử trên tay, rồi tùy ý kéo ghế đến để ngồi xuống, cười nhẹ nhàng nhìn cô: “Trước nay tôi chưa bao giờ thích dùng đồ cùng người khác. Bây giờ chị đã đan cho tôi đôi găng tay và chiếc khăn choàng này rồi, vậy sau này không thể đan những thứ như vậy cho người khác nữa, có biết không?”
Nụ cười của anh thật trong sáng, giống như ánh mặt trời vào buổi sớm mai. Khiến cho người ta không nhịn được phải thèm muốn nụ cười như vậy, nhưng những lời này của anh lại khiến lòng cô khó chịu.
Đây là một lời cảnh cáo sao?
Anh đang cảnh cáo cô, sau này không được đan khăn choàng và găng tay cho người khác.
Nhưng ở Thanh Thủy, đã có mấy ai làm trái lại lời cảnh cáo của anh đâu?
Khi đến ngày làm diễn viên quần chúng, Lăng Y Mộc vẫn đang đợi đến thời gian đã định trước trong nhóm chat. Lần này chị Từ không đến tham gia cùng, trong những người đăng ký làm diễn viên quần chúng, Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209941/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.