“Thế nào, đến cậu cả cũng biết tôi không cùng một họ với các người à? Vậy tại sao các người lại muốn một người khác họ đến trả tiền?” Lăng Y Mộc thản nhiên nói: “Tiền thuốc men của bà ngoại, tôi sẽ trả một phần tư, số tiền này, tôi sẽ trực tiếp đưa đến chỗ bệnh viện đó, còn những cái khác, tôi không lo nữa. Nếu như các người không lo chữa bệnh thật tốt cho bà ngoại thì tôi sẽ trực tiếp đến tòa án nộp đơn kiện”
Nói xong, Lăng Y Mộc chẳng thèm để ý đến những người được gọi là họ hàng kia, thẳng thừng rời đi.
Tất cả những người nhà họ Lư trơ mắt nhìn nhau.
“Bố, Lăng Y Mộc chỉ đồng ý trả một phần tư tiên thuốc, vậy số còn lại thì phải làm sao?” Cậu cả dè dặt hỏi
“Vậy thì nói là chúng ta không thể chữa nổi bệnh này, đưa mẹ các.
con về nhà, để xem nó có chịu đưa tiền cho chúng ta không!” Ông lão Lư tức giận nói.
“Nhưng ngộ nhỡ cô ta thật sự kiện chúng ta thì sao?” Cậu cả lo lắng nói.
Cậu hai cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, trước đây cô ta là sinh viên thủ khoa đầu ra khoa luật, còn đã từng làm luật sư nữa, với lại, hiện tại cô ta đang đứng sau lưng… cái nhân vật lớn mặt đó, nếu như nói là tố cáo chúng ta, thì chúng ta sẽ không có khả năng thẳng kiện”
Ông lão Lư sờ cẵm, vẻ mặt khó coi mà nói: “Vậy thì ba người các con bàn bạc ba phần tư tiền thuốc còn lại đi”
“Bảo chúng con chỉ trả ạ?” Thím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209930/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.