Rõ ràng cô hiểu ý anh, trước kia, cô thường thích sờ tóc anh trước khi đi ngủ, luôn nói rằng tóc anh rất tốt, ghen tị với mái tóc của anh.
Bất giác, sờ đầu trước khi đi ngủ, dường như đã trở thành thói quen.
Mà bây giờ, tư thế của anh giống như là để cô chạm vào đầu vậy.
Lăng Y Mộc nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Dịch Quân Phi, từ từ đưa ngón tay vào tóc, chạm vào đầu anh như trước.
Nhưng trong trong lòng lại cảm thấy khác.
Anh dụi đỉnh đầu vào lòng bàn tay cô, lẩm bẩm: “Quả nhiên, vẫn là chỗ của chị khiến tôi cảm thấy an tâm”
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy mỉa mai.
An tâm?
Nhưng bây giờ, vì sự tồn tại của anh mà cô không cảm thấy an tâm.
Cuối cùng, sau khi cô chạm vào đầu anh, Dịch Quân Phi quay lại đệm, làm động tác muốn tắt đèn.
“Đừng tắt!” Lăng Y Mộc nói, sau khi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của người kia, cô hơi mất tự nhiên nói: “Nếu tắt đi, tôi sợ mình sẽ… không ngủ được”
Anh trầm ngâm nhìn cô một lúc rồi mỉm cười: “Vậy được, vậy thì để đèn đi”
Cô thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Không biết đã qua bao lâu, giọng anh lại vang lên: “Chị, chị đã từng hận ai bao giờ chưa?”
Nhưng không đợi cô trả lời, anh đã tự nói tiếp: “Tôi đã từng ghét một người, rất hận, rất hận. Tôi đã đã từng nghĩ qua hàng nghìn lần, nếu một ngày nào đó, khi tôi tìm thấy bà ta, tôi sẽ trả thù như thế nào.
Nhưng trong ngày sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209924/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.