Chương trước
Chương sau
Hít một hơi thật sâu, Lăng Y Mộc nói: “Thật ra, anh không cần quan tâm quá nhiều đến những gì tôi nói với anh vào ngày hôm đó, tôi chỉ không muốn anh lãng phí thời gian cho tôi nữa mà thôi. Tôi không hề có cảm giác rung động với anh, vì vậy tôi không thể ở bên anh được”
Dừng lại một lúc, cô nói từng chữ một, rất rõ ràng và rành mạch: “Nếu tôi thật sự yêu anh, thì dù anh có sa sút đến đâu tôi cũng sẽ lựa chọn ở bên anh, nhưng nếu tôi không yêu anh, vậy thì cho dù sau này anh có lên như diều gặp gió, tôi cũng sẽ không ở bên anh”
Một tia thất vọng thoáng qua trên mặt Quách Huỳnh Phương, sau đó anh ta bật cười: “Thật sao? Nếu nói như vậy thì quả nhiên anh không nhìn lầm em, anh nói rồi, người anh thích sao có thể là người quan trọng tiền bạc được chứ?”
“Vậy anh còn muốn từ chức không?” Lăng Y Mộc không muốn vì bản thân mà hại đối phương mất đi công việc ổn định.
“Ra ngoài rèn luyện luôn là mong ước ấp ủ bấy lâu của anh” Quách Huỳnh Phương nghiêm túc nói, biểu cảm không có chút giận dỗi nào: “Dù sau này có thành công hay không, ít nhất đời này sẽ không hối hận, không phải sao?”
Lăng Y Mộc nhìn thái độ kiên quyết của Quách Huỳnh Phương, biết có khuyên nữa cũng vô ích, nên nói: “Vậy thì… tôi chúc anh thành công”
“Cảm ơn!” Anh ta nói.
Khi Lăng Y Mộc vẫn chuẩn bị rời đi, Quách Huỳnh Phương nói: “Y’ Mộc, em là một người con gái tốt, là anh không có phúc, không thể khiến em thích anh. Em không cần phải cảm thấy tội lỗi gì cả, việc anh từ chức không liên quan gì đến em cả, là vì anh hy vọng sau này có thể mang lại cho một cuộc sống đẹp hơn cho người anh yêu”
Sau khi từ bên Quách Huỳnh Phương rời đi, Lăng Y Mộc chỉ cảm ‘thấy tim mình như tắc nghẽn, giống như có một cảm giác thất vọng khó tả.
Hai ngày sau, Quách Huỳnh Phương rò ¡ Sở Bảo vệ Môi trường, Sở Bảo vệ Môi trường còn tố chức một bữa tiệc chia tay cho Quách Huỳnh Phương, cùng nhau ăn cơm bên ngoài.
Lăng Y Mộc cùng ăn tối, sau bữa tối, Quách Huỳnh Phương tự bỏ tiền túi ra trả, mời mọi người đến phòng Karaoke hát.
Đợi đến lúc giải tán, Quách Huỳnh Phương nói: “Y Mộc, hôm nay để anh đưa em về nhà lần cuối có được không? Sau này không còn cơ hội nữa rồi”
Lăng Y Mộc đáp lại một tiếng, lần này, cô không từ chối.
Xe của Quách Huỳnh Phương lái đến cổng khu nhà, Lăng Y Mộc xuống xe, nói với Quách Huỳnh Phương: “Tạm biệt.
Quách Huỳnh Phương do dự một lúc, sau đó mới n Hai từ đơn giản nhưng chứa đựng quá nhiều ý nghĩa.
Lần theo đuổi này, ngay từ đầu đã định sẵn là không có kết quả.
Nhưng vào lúc này, Quách Huỳnh Phương không hề có cảm giác hối hận.
Người phụ nữ này, cuộc đời của cô thực sự còn gập ghềnh hơn anh ta tưởng tượng nhiều, thăng trầm như vậy, mấy ai có thể chịu đựng được, nhưng cô giống như mai vàng đã trải qua mùa đông khắc nghiệt, dù bị sương gió tàn phá đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ luôn tỏa ra hương thơm thuộc về bản thân cô.
Vẻ đẹp của cô không nổi bật, không chói lóa, nhưng lại cuốn hút người khác, giống như nếu được cô đối xử nhẹ nhàng, thì ngay cả linh hồn cũng cảm thấy ấm áp.
Thực ra anh ta rất muốn hỏi có phải cô đã có người mình yêu rồi hay không, nếu có, thì người cô yêu là ai?
“Tạm biệt”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.