“Đúng thật là…” Một loại cảm giác bất lực hiếm có tràn ngập trong thân thể anh. Người phụ nữ này, sau khi chọc phải lửa lại hết lần này đến lần khác ngủ mất, lưu lại cho anh một thân hỗn loạn. Con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn người dưới thân một cách chăm chú, qua một hồi lâu, Dịch Quân Phi chung quy vẫn thở dài một hơi, lại một lần nữa đem chăn đắp kín cho Lăng Y Mộc, sau đó xuống giường, ngồi ở bên cạnh giường. “Chị còn thiếu nợ tôi một lần đấy có biết không?” Anh thấp giọng nói, âm thanh phiêu tán trong không khí. Mà căn phòng thuê bé nhỏ này, phảng phất không còn là một phòng lạnh lẽo nữa, đến cả trong không khí tựa như cũng đều tỏa ra một hơi nóng bỏng. Khi Lăng Y Mộc tỉnh lại, lúc nhìn thấy Dịch Quân Phi ngồi bên cạnh giường của cô, không khỏi có chút ngây người. “Sao anh lại ở đây?” Cô chậm rãi hỏi. “Nếu không thì chị cho rằng sau khi chị uống say có thể tự mình đi về sao?” Anh hỏi ngược lại. Lúc này Lăng Y Mộc mới đột nhiên nghĩ lại, hôm qua… hình như cô uống không ít rượu, lúc này đến cả những kí ức còn lưu lại trong đầu cô, cũng chỉ là ký ức lúc cô ở trong phòng, lúc cô uống rượu. “Vậy hôm qua, sau khi anh đưa tôi về, cũng không… trở về sao?” Cô kỳ quái nói, không phải là anh đã ngồi ở đây cả một đêm đấy chứ. “Đúng, không quay về, chăm sóc chị cả một đêm” Anh nói: “Chị nói xem, có phải chị nên cảm ơn tôi không?” *… Cảm ơn” Cô nói, ít nhiều cũng có một loại cảm giác kỳ lạ. Rõ ràng là anh muốn cô uống rượu, nhưng mà lúc này cô lại muốn nói cảm ơn với anh: “Đúng rồi, anh có thể thả mấy người cậu cả của tôi không?” Cô đột nhiên nghĩ tới mục đích mà cô uống rượu tối hôm qua, lập tức, khuôn mặt cô vừa tha thiết vừa căng thẳng nhìn anh, sợ rằng anh sẽ nói ra những lời cự tuyệt. Anh khẽ cười một tiếng: “Tôi đã để cho Kiến Vĩ đi làm rồi, chắc không bao lâu nữa, người sẽ được thả ra thôi” Cô nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đợi sau khi đám người cậu cả được thả ra, bệnh của bà ngoại chắc là cũng sẽ có khởi sắc thôi. “Chỉ có điều bọn họ trước đây tính kế chị như vậy, lại bởi vì chị mà bị nhốt nhiều ngày như vậy, bây giờ thả bọn họ ra, chị không lo lắng trong lòng bọn họ sẽ sinh hận thù với chị sao, thậm chí càng khó xử hơn?” Anh hỏi. Lăng Y Mộc trâm mặc, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, trải qua sự việc lần này, chỉ sợ rằng đám người cậu cả sẽ không cảm kích cô vì đã thả bọn họ ra, ngược lại càng oán hận cô nhiều hơn. “Bọn họ đều không phải người mà tôi quan tâm, vì thế bọn họ có hận tôi, nhớ tôi thế nào đi chăng nữa, tôi căn bản cũng sẽ không để ý” Cô nhẹ cụp mi mắt xuống, bình tĩnh nói. Thế nhưng sự bình tĩnh của cô lại khiến anh có một loại cảm giác phiền não không tên. “Vậy tôi thì sao?” Anh đột ngột hỏi. “Cái gì?” Cô khế giật mình, không kịp phản ứng. Hai tay anh chống lên bên mép giường, tiến tới gần cô hỏi: “Tôi thì sao, chị có quan tâm đến tôi không? Nếu như tôi nhớ chị thì chị có để ý không?” Lăng Y Mộc ngẩn người. Nếu như anh là Bình Quân, vậy thì cô tự nhiên sẽ quan tâm, nhưng anh của hiện tại là Dịch Quân Phi… “Tôi có để ý hay không, đối với anh mà nói chắc hẳn căn bản cũng chẳng quan trọng” Cô nói. “Nếu như tôi khăng khăng là quan trọng thì sao?” Anh nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]