“Chị sợ tôi” Anh nhìn chắm chẳm cô, lời này không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Thân thể cô cứng đờ, mím chặt đôi môi đỏ.
“Tại sao? Bởi vì tôi là Dịch Quân Phi ư?” Anh nói, ánh mắt đó dường như có thể nhìn thấu cô: “Chị vẫn đang hoài niệm Bình Quân sao?”
Thân thể của cô càng cứng ngắc, tựa hồ vô thức trưng ra một gương mặt khác, không muốn anh nhìn thấy cảm xúc mình lúc này.
“Nhưng mà chị có từng nghĩ đến, chính vì tôi là Dịch Quân Phi, nên vừa nãy lúc người bạn học cũ kia của chị sỉ nhục chị, tôi có thể khiến cô ta quỳ xuống xin lỗi chị, có thể khiến chị từ nay về sau không cần nhìn sắc mặt người khác nữa, có thể khiến những người khinh thường chị đều phải khúm núm trước chị” Anh dù bận vẫn ung dung nói.
“Vậy thì thế nào? Chẳng qua là cáo mượn oai hùm mà thôi” Cô nói.
“Như vậy không tốt sao? Tôi cho chị dựa vào tôi, chị thấy thế nào?”
Anh lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ngạo nghễ nhìn cô, giống như: đang thương lượng một chuyện rất bình thường với cô.
Lăng Y Mộc khó hiểu nhìn đối phương. Cô cho rằng ngày đó cô cầu xin anh, anh đã từ chối như vậy, có nghĩa là từ nay về sau cô và anh đường ai nấy đi, sẽ không còn gặp mặt nhau gì nữa.
Dù sao một người đàn ông kiêu ngạo như anh, làm sao có thể cho phép mình bị phụ nữ từ chối?
Chỉ là cô không ngờ đến, tối hôm nay anh lại đột ngột xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209907/chuong-180.html