Lại qua vài ngày sau, vết sẹo ở lòng bàn tay này cũng càng ngày càng mờ dần đi, giống như tình cảm giữa cô và Dịch Quân Phi cuối cùng cũng dần phai nhạt. Dường như tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra Vậy.
Lăng Y Mộc khẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, đi ra khỏi Sở bảo vệ môi trường.
Nhưng cô còn chưa đi được bao xa, một chiếc xe Porsche màu xám đã chặn đường đi của cô. Một bóng dáng cao lớn bước xuống xe, điều bất ngờ người đó chính là Cố Vĩ Ngạn – nhân vật chính được mấy cô gái ở Sở bảo vệ môi trường bàn tán.
“Có chuyện gì sao?” Lăng Y Mộc hỏi.
“Tôi muốn mời cô một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm ơn” Cố Vĩ Ngạn nói, sau đó mở cửa của ghế phụ ra, tỏ ra muốn bảo Lăng Y Mộc lên xe.
“Tôi cũng không tốn công sức gì cho cái vòng tay của anh, anh không cần bày tỏ lòng cảm ơn gì đó đâu” Lăng Y Mộc nói rồi nhấc chân lên, muốn lách qua đối phương.
Nhưng cô vừa mới đi được một bước, anh ta đột nhiên giơ tay lên cản đường đi của cô lại. Đôi mắt phượng của anh ta nhìn chăm chằm vào cô, nhưng ánh mắt lại giống như được một lớp voan mỏng bao phủ mang theo ánh mắt mà cô không thể hiểu được.
“Tôi không quen nợ ân tình, cho nên nhất định phải mời bữa cơm này” Anh ta nói với giọg điệu không được từ chối, đôi mắt phượng trở nên sâu thảm hơn.
Lăng Y Mộc khẽ cần môi, chỉ sợ rằng người giống như Cố Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209885/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.