Thậm chí, ngay cả khi cô muốn hôn anh, anh cũng đều từ chối. Điều này làm cô cảm thấy bất an, bởi cô cũng biết anh thay người yêu như thay áo. Thời hạn sử dụng bạn gái cũng rất ngắn ngủi, chỉ chừng vài tháng là anh ta đã chán ngấy. Cô quyết tâm bằng mọi giá phải nắm được trái tim anh, không thể để anh ấy chán cô. Cô không có ý định chỉ làm bạn gái anh trong mấy tháng rồi thôi. Ở bên cạnh một người đàn ông thế này, không tránh khỏi ngày càng muốn có được nhiều hơn. Thử hỏi, khi đã có được cuộc sống tuyệt vời thế này, liệu có người nào lại muốn trở về cuộc sống trước kia chứ? Hơn nữa… Lăng Lạc Giao liếc nhìn sang bên cạnh, là gương mặt đẹp trai của Cố Vĩ Ngạn. Người đàn ông này có thể dễ dàng làm đàn bà say đảm, cô ấy cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Cô muốn gần gũi anh, không hản là vì sự giàu sang phú quý mà anh cho cô. Cô thật sự muốn có được người đàn ông này, muốn cùng anh có sự thân mật thể xác. Những lúc đôi mắt ấy nhìn vào cô, lại khiến cô không khỏi xúc động bồi hồi, toàn thân nóng rực, đáy lòng dâng trào lên nỗi khao khát. Dù thế nào thì cô quyết phải giữ chặt người đàn ông này. “Hôm nay có một người bạn ở đây, anh sẽ giới thiệu cho em quen” Giọng của Cố Vĩ Ngạn khe khẽ bên tai Lăng Lạc Giao. “Vâng” Cô ngoan ngoãn trả lời. Đã là bạn bè của anh ấy đều một là giàu, hai là sang! Chỉ đến khi nhìn thấy “người bạn” mà Cố Vĩ Ngạn nói, cô mới choáng đến ngây người! Người đàn ông này… là bạn của Vĩ Ngạn sao? Nhưng sao trông anh ta hình như là… người đàn ông mà cô trông thấy đi ra từ nhà trọ của Lăng Y Mộc? Tuy nhiên cách ăn mặc thì khác nhau. Người đàn ông ở trong nhà trọ thì chải mái ngang, dày che hết phần trán. Còn người ở trước mặt Cố Vĩ Ngạn thì chải ngược toàn bộ tóc ra sau, để lộ ra vầng trán cao và sáng. Chẳng lẽ không phải là cùng một người? Trong lúc còn mãi nghĩ, cô lại nghe thấy tiếng Cố Vĩ Ngạn nói bên tai: “Lạc Giao, đây là Dịch Quân Phi. Ở Thanh Thủy này, em chọc đến ai cũng được, chỉ riêng anh ta thì tốt nhất đừng động vào. Nếu em chọc giận anh ta, thì ngay cả anh cũng không bảo vệ em nổi đâu” Giọng Cố Vĩ Ngạn đều đều, như thể chỉ đang nói một điều đó rất bình thường, nhưng đối với Lăng Lạc Giao thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Từ lúc hai người qua lại, có thể nói Cố Vĩ Ngạn đã che chở cho cô bất cứ ở đâu, bất kể chuyện gì. Thế mà bây giờ anh ta lại nói sẽ không bảo vệ được cô. Còn người đàn ông trước mặt là Dịch Quân Phi thật sao? Dịch Quân Phi thì ai ai cũng biết, nhưng trên mạng không tìm được hình nào chụp rõ mặt anh ta! Dịch Quân Phi dáng vẻ uể oải nhướng mày nhìn Lăng Lạc Giao. Lăng Lạc Giao hơi giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại được nụ cười đúng kiểu diễn viên. Cô nói: “Chào anh, anh Dịch! Tôi là Lăng Lạc Giao” Dịch Quân Phi nhếch môi, lộ ra nụ cười giễu cợt: “Lăng Lạc Giao, là cô sao, thật không ngờ vẫn còn gặp lại cô”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]