Tiêu Tử Miên vẫn cố gắng bôi đen Lăng Y Mộc.
Nhưng Dịch Quân Phi không thèm đếm xỉa, anh vẫn mân mê ngón tay Lăng Y Mộc, thản nhiên nị ôi chỉ bảo cô tạm thời làm công việc.
lau giày một chút thôi, cô có ý kiến gì sao? Nếu như hôm nay tôi đã muốn thì dù là con gái của chủ tịch thành phố cũng phải lau giày cho cô ấy”
Tiêu Tử Miên nghẹn họng không thể nói lại được gì, bởi vì rõ ràng cô ta không thể nào bằng con gái của chủ tịch thành phố.
“Cô Tiêu, mời cô đi nhanh lên cho, anh Dịch không kiên nhãn như: cô nghĩ đâu.”
Cao Kiến Vĩ đứng ở một bên liên tục thúc giục: “Nếu như cô để cho anh Dịch mất kiên nhãn thì việc cô phải làm không chỉ đơn giản là đánh giày thôi đâu”
Tiêu Tử Miên không cam tâm, cô ta căn cắn môi. Nhưng cho dù trong lòng Tiêu Tử Miên có khó chịu bất mãn đến đâu thì cô ta vẫn chỉ có thể từng bước đi đến bên cạnh Lăng Y Mộc, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm khăn tay và bắt đầu lau đôi giày vốn dĩ vẫn rất sạch sẽ trên chân Lăng Y Mộc.
Lăng Y Mộc nhìn Tiêu Tử Miên đang cúi người lau giày cho mình, trong lòng bồn chồn không yên, trái tim cô không ngừng loạn nhịp. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như hôm nay, những gì mà Tiêu Tử Miên đang trải qua chính là những gì Hoa Nhiên từng phải chịu đựng trong quá khứ.
Không biết khi đó tâm trạng của Hoa Nhiên như thế nào?
Giờ khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209867/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.