“Cậu muốn đưa tôi lên thật cao rồi sau này lại đá tôi xuống chứ gì, thật ra không cần phải phiền phức như vậy đâu, giờ tôi đã đủ khổ rồi tôi chỉ là một công nhân vệ sinh môi trường mà thôi, không dư dả gì đâu, lại bị đuổi ra khỏi nhà nữa, hay là cậu muốn tôi quỳ trước mộ Hách Thanh Mai xin lỗi? Hay là cậu muốn tôi lấy cái mạng này của mình để trả mạng cho cô ấy…”
“Đủ rồi!” Anh đột ngột ngắt lời cô, cô thà tin rằng anh làm những điều này để trả thù cho Hách Thanh Mai, còn hơn tin anh thấy vui vẻ khi ở bên cạnh cô mà. “Chị nghe đây, Hách Thanh Mai không đáng để tôi làm như vậy, tất cả những gì chị cần làm là ở bên cạnh tôi thôi”
Vừa nói anh vừa nhìn xuống bàn tay cô đang nằm trong tay mình, cho dù anh đã xoa rất lâu rồi nhưng tay cô vẫn còn rất lạnh.
Anh biết vừa rồi mình rất tức giận, dường như cô luôn có thể dễ dàng kích động cảm xúc của anh, khiến anh sợ hãi, khiến anh tức giận Càng đến gần cô, cảm xúc của anh sẽ càng bị cô khống chế, nhưng anh vẫn không thể nhịn được mà muốn đến gần cô hơn.
“Tối nay chị cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, sau này đừng nói những chuyện ngu ngốc như này nữa.” Dịch Quân Phi nói xong thì lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lăng Y Mộc.
Lăng Y Mộc cúi đầu xuống bình tĩnh nhìn đôi bàn tay của mình, bàn tay cô đang run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209860/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.