Bởi vì từ trước đến giờ… cũng chỉ là một trò chơi, trò chơi giữa một người có tiền và một người nghèo mà thôi.
Mà anh, chắc hẳn là dự định đợi đến khi cô xuất viện, lại nói cho cô biết thân phận thật sự của anh, sau đó tuyên bố trò chơi này kết thúc sao?
Cô bình tĩnh như thế lại khiến cảm giác sợ hãi của Dịch Quân Phi càng thêm mãnh liệt. Rõ ràng là cô đang đứng trước mặt anh, nhưng lại khiến anh cảm thấy hai người dường như cách nhau rất xa, “Cậu là Dịch Quân Phi sao?” Cô lại mở miệng hỏi anh câu như vậy, vẫn rất bình tĩnh, dường như chỉ đơn giản là đang chờ đợi một đáp án mà thôi.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, mắt hoa đào thâm thúy, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh trong veo, qua một lúc lâu, đôi môi mỏng rốt cuộc cũng khẽ mở, nói ra một chữ “Phải”.
Rrong lòng của Lăng Y Mộc cảm thấy đắng chát, quả nhiên, người đàn ông này chính là Dịch Quân Phi. Thật ra, rõ ràng là cô có thể xác định, nhưng mà… nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.
“Vậy thì tốt, tôi biết rồi” Cô nhẹ nhàng hạ tâm mắt xuống, ngồi xổm người xống nhặt điện thoại từ dưới đất lên, xoay người, muốn kéo cánh cửa thủy tỉnh ra rồi rời đi Chỉ là rất nhanh sau đó, cánh tay của cô bỗng nhiên bị một cánh tay khác níu lại, mà một cánh tay khác của anh thì đè lên cánh cửa thủy tỉnh, vây cả người của cô lại giữa cánh cửa thủy tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209857/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.