Nước mắt của cô luôn khiến cho anh có loại cảm giác sợ hãi, không biết phải ứng phó như thế nào. Dường như anh có thể làm bất cứ chuyện gì chỉ để cô ngưng khóc.
Lăng Y Mộc “òa” lên một tiếng, đột nhiên sà vào lòng của Dịch Quân Phi khóc lớn.
Đến cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại hành động như vậy vào lúc này. Chỉ là lúc cô ôm anh, lúc gương mặt cô tựa trên ngực anh, dường như cô không cần phải kiềm chế bản thân nữa mà có thể thoải mái trút ra hết mọi sự đau khổ trong lòng mình.
Dịch Quân Phi cúi đầu nhìn người con gái đang khóc thút thít trong lòng mình, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô khóc thoải mái.
Lăng Y Mộc không biết bản thân đã khóc được bao lâu, đến sau cùng cô gần như không thể khóc ra nước mắt nữa.
Dịch Quân Phi dùng khăn giấy dịu dàng lau những giọt nước mắt chưa khô trên mặt cô: “Bây giờ chị có thể nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không?”
“Là bà ngoại.” Cô khụt khịt.
“Bà ấy đến cầu xin chị tha thứ sao?” Đôi mắt anh hơi tối đi, hỏi.
“Không phải, bà ngoại chỉ đến hỏi tôi có sao không, rồi bảo tôi mặc kệ cậu cả bọn họ đi, cứ để bọn họ bị nhốt bao lâu thì nhốt” Lăng Y Mộc nói với âm mũi nặng.
Dịch Quân Phi có chút ngạc nhiên: “Bà ngoại của chị khá
tốt.”
“Bà ngoại tốt với tôi lắm” Lăng Y Mộc lẩm bẩm, chỉ là cô chưa từng nghĩ rằng bà ngoại lại tốt với cô đến mức độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209846/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.