*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Y Mộc khẽ ngẩng đầu lên, sau đó quay đầu nhìn liếc về phía nào đó rồi mới khẽ thở phào một hơi, rồi lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Dịch Quân Phi: “Em thanh toán xong rồi à?”
“Vâng, xong rồi”
“Vậy thì chúng ta mau đi thôi” Nói xong, cô vội vàng cầm lấy túi xách, nhanh chóng đi ra khỏi nhà hàng giống như đang trốn khỏi thứ gì đó vậy.
“Làm sao thế, chị đang trốn cái gì à?” Anh hỏi.
Lăng Y Mộc dừng bước lại, vẻ mặt cô trở nên hơi phức tạp: “Đồng nghiệp cũ của chị cũng đến đây ăn cơm, chị... không muốn để họ thấy mình”
Nói xong, cô lại nở nụ cười tự giễu: “Buồn cười quá nhỉ, thật ra họ cũng đều biết hoàn cảnh của chị rồi, có lẽ cũng đoán được bây giờ nhìn chị bôi bác, chán chường đến mức nào. Nhưng mà chị vẫn không muốn gặp nhau chính diện với họ."
Cô không muốn nhìn thấy sự đồng tình trong ánh mắt của những người đó, không muốn thấy vẻ mặt tiếc hận của họ.
- Trước kia, nghề luật sư chính là ngành nghề mà cô đã cố gắng phấn đấu cả đời. Vậy mà bây giờ, trong khi những đồng nghiệp cũ của cô vẫn đang làm ngành nghề đó, thì đối với cô, ngành nghề ấy đã trở nên xa vời đến mức cô chẳng thể chạm vào nó được nữa rồi.
Bây giờ cô tự giễu mình như vậy, lại khiến cho Dịch Quân Phi cảm thấy tim mình khẽ nhói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209784/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.