Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô tuyệt đối không cho phép bản thân lộ ra bất cứ sự yếu đuối nào, ngôn từ hùng hồn đầy lý lẽ.
Dù sao lúc này cũng chỉ có hai người họ, Cố Lan Tâm không chút giấu diếm, lạnh lùng buông một tiếng, “Nó đã chết rồi.”
“Chị muốn chết không?”
Cố Tiểu Mạch nắm chặt lấy cánh tay của cô ta, bàn tay còn lại thì không biết đã rút từ đâu ra một con dao nhỏ, bày ra trước mắt Cố Lan Tâm.
Gương mặt của Cố Lan Tâm lập tức không còn thần sắc, đồng tử giãn ra, có chút không dám tin nhìn Cố Tiểu Mạch, “Mày… mày, Cố Tiểu Mạch, mày điên rồi, mày là một con chó điên!”
Cô ta ác nghiệt mắng chửi, Cố Tiểu Mạch không chút từ chối tiếp tục nói: “Tôi đúng là điên rồi, hai ngày dưới tầng hầm kia, Cố Lan Tâm, không phải chị dày vò tôi, dày vò rất vui vẻ mà, sao nào, chỉ là một con dao nhỏ mà đã không thể chịu nổi à?”
“Cố Tiểu Mạch, nếu mày dám làm liều thì tao nhất định sẽ kiện mày lên tòa, không, là khiến mày cút khỏi Kinh Đô!” Những sợi lông tơ của Cố Lan Tâm đều dựng đứng cả lên, trực tiếp mất đi khí thế.
Cố Tiểu Mạch không những cầm dao dọa cô ta một chút mà cô đã đã không ổn rồi?
Vậy nếu để cô ta nếm thử cảm giác dưới tầng hầm lúc đó thì có phải là cô ta sẽ chết ngay ở đó không?
“Mày chắc là mày còn có thể rời khỏi đây không?” Cô Tiểu Mạch không hề bị đe dọa, ngược lại càng lạnh lùng hơn, điều này làm cho Cố Lan Tâm kinh ngạc đến hồn bay phách lạc.
Một giây sau, cô lại túm lấy Cố Lan Tâm kéo về phía trước, con dao dường như đã cứa vào cô ta, động tác cực kỳ cứng rắng và lạnh lùng.
Đến một chút lưu tình thương xót cũng không có, Cố Tiểu Mạch làm như thế này đúng thật là quá thâm sâu và nguy hiểm.
Làm cho Cố Lan Tâm bất chợt không dám nhìn cô bằng ánh mắt trước kia nữa, cô hình như đã thay đổi hoàn toàn, thay đổi đến mức càng thêm phần điên cuồng!
Cố Tiểu Mạch cầm con dao ghì vào cổ của cô ta, khống chế ở ta đứng ngay trước mặt của mình và lạnh lùng đe dọa: “Nói, Nám Nám đang ở đâu? Cố Lan Tâm, tôi cho chị một cơ hội cuối cùng.”
Cố Lan Tâm tuyệt đối sẽ không khuất phục, mở trừng đôi mắt to đang kinh hồn sợ hãi, không ngừng suy nghĩ tìm cách để thoát khỏi, “Tao nói cho mày biết, Cố Tiểu Mạch, nếu mày dám làm hai tao dù chỉ một chút, thì tao nhất định sẽ làm Nám Nám sống không bằng chết, không, phải là dày vò cho đến chết, mày có tin không?”

Cố Tiểu Mạnh thu thập được chứng cứ dễ như trở bàn tay, chứng cứ này do chính miệng Cố Lan Tâm thừa nhận là cô ta đã bắt cóc Nám Nám, Cố Lan Tâm nghĩ rằng bản thân mình đã thoát được nguy hiểm nên đã chuẩn bị tinh thần để cắn răng đánh trả thêm một lần nữa!
Bất Chợt, đôi mắt của cô ta trừng to hết cỡ sau đó thì chuyển ánh mắt phẫn nộ cùng cực nhìn Cố Tiểu Mạch rồi gào lớn một tiếng, “Cố Tiểu Mạch!”
Âm thanh vừa sắc vừa chói tai khiến ai nghe cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nhìn thấy Cố Tiểu Mạch ném con dao xuống đất, một âm thanh leng keng vang dội, cô chậm rãi lấy ra một chiếc bút ghi âm nhỏ màu đen từ trong túi, “Nếu cái này được giao đến cục cảnh sát, thì có phải nó sẽ là bằng chứng nói rằng chị đã bắt cóc Nám Nám không, Cố Lan Tâm, trước ngày chị kết hôn mà lại phải ngồi ở trong tù thì e rằng chị sẽ không vui đâu nhỉ?”
Gương mặt của Cố Lan Tâm trở nên méo xệch, không dám tin là Cố Tiểu mạch lúc này lại có một phương án dự phòng khác, cô ta hận thù nhìn Cố Tiểu Mạch, bất chợt cô ta lại lạnh lùng cười: “Hơ, mày tưởng rằng sẽ hạ gục được tao bằng chiếc máy ghi âm đó sao? Cố Tiểu Mạch, mày đừng quên vị trí thân phận của mày hiện đang ở đâu, sau lưng tao có nhà họ Cố, tiếp đó thì tao lại được gả vào nhà họ Mộ, bất luận là thế nào thì mày cũng không thể đánh bại tao đâu!”
Cố Lan Tâm nói rồi nói rồi, sau đó thì cười nhẹ một tiếng vì đã nắm trong tay được mọi chuyện, dường như đã nắm thóp được những điểm yếu của Cố Tiểu Mạch mà trưng ra dáng vẻ không sợ hãi.
Nhưng điều cô ta thất vọng đó chính là từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Cố Tiểu Mạch hoặc là dáng vẻ nhục nhã hay phẫn nộ, cô hình như chỉ điềm tĩnh lạnh lùng đứng đó mà không bị Cố Lan Tâm uy hiếp một chút nào.
Trong khi Cố Lan Tâm vẫn còn đang nghi hoặc thì Cố Tiểu Mạch liền nhẹ nhàng mở đôi môi và lạnh lùng nói, “Nếu để Mộ Bắc Ngật biết chuyện thì sao nhỉ? Anh ta biết chuyện thì chị có chắc chắn là anh ta sẽ lấy chị không? Tôi không muốn phá đám chuyện của người khác, nhưng Cố Lan Tâm là chị đã ép tôi, Nám Nám có một chút bất chắc thôi thì tôi sẽ không để chị được như ý đâu, chị thử làm xem rồi sẽ biết.”
Sau khi nói xong lời cảnh cáo thì Cố Tiểu Mạch lại cảm thấy khóe môi cô lạnh toát, cô không thèm nhìn Cố Lan Tâm mà quay người đi thẳng lên cầu thang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.