Chương trước
Chương sau
“Thế sao? Vậy thì tôi hi vọng Tổng giám đốc Cố mau đưa Cố Tiểu Mạch ra đây!”
Áp lực đặt nặng lên đầu, Cố Chấn Hải không dám nói không phải thế, vội vàng đáp lời rồi đi ra ngoài.
Cố Chấn Hải và Hoàng Mai ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt cực kỳ khó coi, Hoàng Mai không quên vỗ vào cánh tay Cố Chấn Hải: “Tổng giám đốc Mộ thật sự bị đứa con gái đê tiện kia mê hoặc rồi sao?”
Câu nói này đã nhắc nhở Cố Chấn Hải, cho dù Cố Lan Tâm có được sự xem trọng của ông Mộ… Nhưng những lời vừa rồi của Tổng giám đốc Mộ rõ ràng là đang đứng về phía của Cố Tiểu Mạch, sắc mặt Cố Chấn Hải từ từ trở nên khó hiểu, ông ta không thèm nghe Hoàng Mai nói… Sau một đêm, Cố Tiểu Mạch tỉnh giấc, trán lấm tấm mồ hôi, cả người ướt đẫm, cô gặp ác mộng… Bụi gai chọc vào người Nám Nám, toàn thân máu me bê bết, đôi mắt to tròn không ngừng chớp chớp, cầu xin Cố Tiểu Mạch cứu con bé.
Nhưng Cố Tiểu Mạch bị lún sâu trong vũng bùn, chút lý trí còn sót lại, cơ thể không nghe theo sự khống chế của cô, toàn thân tê cứng, cái cảm giác con gái đã ở trước mắt nhưng cô lại không thể cứu, lần đầu tiên Cố Tiểu Mạch biết cái cảm giác đau khổ khi không thể làm gì.
Tại sao, tại sao lại đối xử với con bé như thế?
Cố Tiểu Mạch bừng tỉnh, cô nhích đôi chân của mình, tiếng xích vang lên kinh động đến Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch lập tức nhìn dưới đất, nhìn xung quanh phòng, không có người.
Một ngày một đêm không ăn cơm nhưng Cố Tiểu Mạch lại không hề thấy đói, vừa nhận ra xung quanh không có người, Cố Tiểu Mạch lập tức bò dậy.
Cô không cởi được dây xích ở chân, chỉ có thể để mặc nó mà lao ra ngoài, nhưng tiếng quệt xuống dưới đất đã làm lộ cô đang muốn làm gì.
Không đi được mấy bước bên ngoài đã có người nhận ra, cửa phòng được mở, sau đó là một người lạ lẫm bước vào.
Tên đó cầm theo một chiếc gậy, cơ thể cao lớn lực lưỡng đứng ở đó khiến Cố Tiểu Mạch không có đường mà chạy.
Tim nhảy lên tận cổ họng, cô hé miệng nhưng không thốt lên lời, cô cố gắng để mình bình tĩnh hơn, nuốt nước bọt, “Chúng ta… nói chuyện, được không?”
“Muốn nói gì?” Tên thuộc hạ này dịu dàng hơn tên hôm qua một chút.
Cố Tiểu Mạch lập tức lấy hết dũng cảm, “Tôi muốn biết con gái tôi đang ở đâu, anh chỉ cần nói cho tôi, con bé bây giờ có an toàn không là được rồi, được chứ?”
“Hở? Muốn biết con gái có an toàn hay không thì cũng phải có chút thành ý chứ?” Đôi mắt tên thuộc lạ mang theo ẩn ý gì đó, hắn nhìn Cố Tiểu Mạch cười đầy ham muốn.
Cố Tiểu Mạch mở to mắt, cô không hiểu, cô lên tiếng nói với vẻ mặt đề phòng, “Anh muốn làm gì?”
“Muốn mày, được không, bây giờ ở trước mặt tao, cho tao một lần, tao sẽ nói cho mày biết!”
Những lời của tên thuộc hạ khiến Cố Tiểu Mạch sởn gai ốc, cô lập tức ôm chặt lấy mình, lùi về sau một bước.
Chân vấp vào xích, cô bất ngờ ngã về phía sau, không ai đỡ cô, cô ngã xuống đất.
Cố Tiểu Mạch không quan tâm mông đau điếng, cô ngồi bệt dưới đất, tên thuộc hạ từ từ lại gần cô, Cố Tiểu Mạch hoảng hốt: “Tôi sẽ… sẽ kiện anh, không được đến đây!”
“Có trốn được đâu mà đòi kiện tao? Xem ra mày không muốn biết tung tích của con gái mày rồi!”
Tên thuộc hạ cười nham hiểm, hắn đơn giản là chỉ muốn khiến Cố Tiểu Mạch căng thẳng thần kinh, hắn luôn nghe theo lời dặn dò của Cố Lan Tâm, chính là dùng mọi cách giày vò Cố Tiểu Mạch, để cô biết mình khó coi như thế nào.
Kẻ đầu sỏ trong tất cả mọi chuyện mà lúc này lại ở bệnh viện giả vờ bị bệnh cơ đấy!
Mọi người bị đuổi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn Cố Lan Tâm và Mộ Bắc Ngật, Cố Lan Tâm yếu ớt dựa vào thành giường, khuôn mặt trắng bệch không có sức sống.
Lần này cô ta làm thật rồi, trước đây mỗi lần cô ta bị thương, người chau mày rồi đưa cô đến bệnh viện lúc này lại đứng ở đó với khuôn mặt không chút biểu cảm, cũng chẳng hề có chút lo lắng.
Trong lòng Cố Lan Tâm không cam tâm, nhưng chỉ dám nói, “Bắc Ngật, anh đến đây… ôm em được không?”
Từ sau khi Mộ Bắc Ngật chắc chắn tình cảm của mình, anh liền tránh xa Cố Lan Tâm, anh đã nghĩ cách để bù đắp cho cô ta, nhưng không ngờ cô ta hết lần này đến lần khác thách thức lòng kiên nhẫn của anh!
Anh không biết chuyện lần này có liên quan đến Cố Lan Tâm hay không, nhưng anh vẫn nhìn Cố Lan Tâm với anh mắt tra hỏi, “Lan Tâm, tại sao lại tự tử?”
Chỉ buột miệng hỏi một câu, Cố Lan Tâm đã lập tức rơi nước mắt, “Bắc Ngật, hôm qua em suýt nữa thì bị người ta bắt nạt, em làm sao có thể để bọn họ bắt nạt chứ… như vậy, em làm sao có thể ở bên cạnh anh nữa, mặc dù không bị thương nhưng em không thể nào bỏ qua coi như không có gì, thế nên mới…”
“Lan Tâm, nếu em lý trí một chút sẽ không bị tổn thương vì anh, chuyện này không đáng để nhắc đến, anh cũng sẽ không cảm động đâu.”
Lời của Mộ Bắc Ngật như con dao sắc nhọn đâm vào tim Cố Lan Tâm, không, ngay cả đôi mắt sâu thẳm của anh cũng không có một chút tình cảm nào cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.