"Lãnh Thần, anh..." Chu Tịnh Sơ đứng cạnh anh nên có thể thấy rất rõ, vừa rồi anh vốn chuẩn bị bóp cò nhưng đã có người nổ súng trước anh một bước.
Tống Lãnh Thần cũng bất ngờ, lại thấy máu tuôn như suối từ đầu của Tống Lãnh Vũ thì anh mới biết phát súng vừa rồi do ai bắn.
Thích ghim viên đạn vào giữa trán của người khác, đó là tác phong của Lạc Quân Bách.
Khóe môi Tống Lãnh Thần nhếch lên, lúc này Tống Lãnh Vũ cũng ngã về phía sau, chết không nhắm mắt.
Người của Lạc Quân Bách từ bên ngoài ùa vào, thuộc hạ của Tống Lãnh Thần cũng khôi phục lại sự kinh ngạc của mình rồi bắt đầu phản công, giết hết tất cả những tên thuộc hạ còn sót lại của Lạc Quân Bách.
"Lãnh Thần, anh không sao..." Chu Tịnh Sơ khóc tức tưởi, may mắn rằng mọi chuyện đã không tồi tệ như cô tưởng tượng.
"Đừng khóc, anh đã ổn rồi." Trái tim Tống Lãnh Thần quặn thắt lại, anh cũng đâu muốn rời xa cô, bất đắc dĩ lắm anh mới ra hạ sách như vậy, còn bây giờ thì tốt rồi.
Tống Hoắc được Cảnh Lập giải cứu, ông vừa lo vừa hoảng chạy về phía Tống Lãnh Thần:
"Con trai, vết thương của con..."
"Ba yên tâm, con không sao đâu. Ba có bị thương ở đâu không ạ?"
"Ba ổn, con đừng lo."
"Tịnh Sơ!" Từ phía xa xa, Cao Nhã Kỳ chạy như bay về phía này, cô như một đứa trẻ mà vỡ òa trong tiếng khóc.
"Nhã Kỳ!" Chu Tịnh Sơ mỉm cười, cô ôm chầm lấy Cao Nhã Kỳ.
"Cậu có bị thương ở đâu không, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-tinh-su-giam-cam-ca-doi/978005/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.