Hai tháng sau.
Thời gian trôi đi, Chu Tịnh Sơ đã hồi phục không ít thế nên cô đã xuất viện về Quỷ Uyển, cô có thể đi lại bình thường, cánh tay cũng không còn đáng ngại, đặc biệt là mặt, vết thương đã đóng vảy và cô bắt đầu dùng thuốc để bôi vào, hòng khiến vết sẹo này biến mất.
Nhớ lại ngày tháo băng gạc khỏi mặt mình ra, khi ấy cô có chút kinh hãi, nhưng cảm giác tự ti lại biến mất bởi cô nhận được sự ấm áp mà Tống Lãnh Thần dành cho mình. Vết sẹo trên mặt anh dài không thua cô là bao, người đàn ông của cô đúng là hay thật, rạch không sai li nào.
"Chẳng mấy chốc nữa em sẽ trở lại xinh đẹp như xưa." Tống Lãnh Thần giúp cô bôi thuốc, bạc môi mỏng hé mở nói một câu.
Cánh môi anh đào của Chu Tịnh Sơ khẽ mấp máy, "Anh cũng vậy, sẽ khôi phục lại bộ dạng điển trai lúc đầu."
Anh hết sức dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng không ngừng thoa thuốc cho cô, "Thời gian qua em đã chịu khổ rồi."
"Không khổ." Có anh ở bên cạnh, không khổ gì cả. "Em đã làm phiền anh nhiều mới đúng."
Tống Lãnh Thần luôn ở cạnh cô, hiếm khi có chuyện quan trọng ở tổ chức hoặc ở Tống thị thì anh mới ra ngoài mà thôi, nhưng cũng đi nhanh về nhanh, cũng vì sợ cô lo lắng và bất an. Lúc nào anh cũng dùng sự dịu dàng của mình để đối xử với cô, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Khi vừa tháo băng gạc, sợ cô sẽ đau lòng và buồn tẻ khi thấy diện mạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-tinh-su-giam-cam-ca-doi/977990/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.