"Anh... sao lại yêu tôi?" Chu Tịnh Sơ chưa từng nghĩ Tống Lãnh Thần sẽ thổ lộ với cô một cách tự nhiên như vậy, cô biết anh sẽ không nói dối cô để làm gì, cũng vì thế mà cô mới hoài nghi về tình cảm mà anh dành cho mình. Vì sao lại yêu cô, đây là một câu hỏi mà cô thắc mắc không thôi. "Em nghĩ bản thân mình không tốt sao, cớ gì lại phải hỏi lời này?" Tống Lãnh Thần không trả lời Chu Tịnh Sơ mà còn hỏi ngược lại cô, bởi anh nghĩ cô đã rất xuất sắc rồi, yêu cô là điều đương nhiên. "Nếu tôi thật sự tốt như lời anh nói thì Trình Ngạn Tiêu sẽ không phản bội tôi." Chu Tịnh Sơ từng nghĩ bản thân là một cô gái hoàn mỹ, tương lai cô nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc bên bạn trai của mình. Đây là suy nghĩ của cô lúc còn quen Trình Ngạn Tiêu, nhưng cho đến khi cô phát hiện được chuyện lén lút giữa bạn trai và em gái mình thì cô mới chợt nhận ra rằng, thì ra cô đã sai. Bởi nếu cô hoàn mỹ thì Trình Ngạn Tiêu sẽ không đối xử với cô như thế, có phải không? "Trình Ngạn Tiêu? Loại người như hắn ta đáng để em nhắc đến?" Tống Lãnh Thần không vui, "Tịnh Sơ, em đừng vì hành động dơ bẩn của Trình Ngạn Tiêu mà hỏi anh câu hỏi đó. Là do anh ta không biết tốt xấu mới bỏ lỡ em, em vốn dĩ là một cô gái rất hoàn hảo." Chu Tịnh Sơ nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Tống Lãnh Thần, trái tim cô cứ thế mà đập liên hồi. Không hiểu sao cô lại bị rung động bởi lời nói của anh, lồng ngực càng đánh trống dữ dội. Tống Lãnh Thần không muốn nhắc đến Trình Ngạn Tiêu nữa, vậy nên anh đã chuyển đề tài: "Nói cho anh biết, rốt cuộc em có thích anh không?" Đây là điều mà Tống Lãnh Thần quan tâm nhất, nếu như có thì tốt quá! "Tôi..." Bị anh hỏi bất ngờ, Chu Tịnh Sơ không biết nói thế nào mới phải, cô nhất thời á khẩu. "Em đã từng yêu rồi, chẳng lẽ hiện tại không nhận ra được cảm xúc của chính bản thân mình?" Tống Lãnh Thần có hơi hụt hẫng khi nhìn thấy biểu cảm đờ người của cô, chẳng lẽ cô không thích anh một chút nào sao? "So với yêu đương Trình Ngạn Tiêu trước kia, thì cảm xúc của tôi hiện tại khi được ở cạnh anh mãnh liệt hơn rất nhiều lần." Chu Tịnh Sơ vẫn luôn dối lòng, rằng bản thân không hề có tình cảm với Tống Lãnh Thần. Nhưng khi nghe anh bày tỏ tâm ý với cô thì cô mới biết chính xác những điều mà trái tim đang mách bảo, rằng cô cũng yêu anh. Lời nói ngọt ngào của anh đã khiến con tim lạnh giá của cô trở nên ấm áp hơn, cũng khiến lòng cô vui mừng hơn nhiều. Trước kia tuy rung động với Trình Ngạn Tiêu nhưng Chu Tịnh Sơ chưa từng có cảm xúc này khi ở bên cạnh Tống Lãnh Thần, phải chăng cô đã dành tình cảm cho anh nhiều hơn? Cô biết bản thân đã rơi vào lưới tình của anh, nhưng lúc nào cũng luôn dặn dò chính mình rằng không thể lạc lối trước sự cám dỗ của Tống Lãnh Thần, thế mà lại không thành công. Hôm nay người đàn ông này đã thổ lộ, hà cớ gì cô phải giấu giếm tâm tư của mình nữa? Cô cũng muốn nói cho anh biết rằng trong tâm trí cô vốn có hình bóng của anh, cô cũng yêu anh như anh yêu cô vậy. "Em... nói thật?" Tống Lãnh Thần không tin vào tai mình, những điều mà anh vừa nghe từ chính miệng Chu Tịnh Sơ nói ra là sự thật ư? Anh cứ nghĩ cô luôn lạnh lùng và xa cách với mình như vậy thì sẽ không hề có tình cảm dành cho anh, nhưng đến khi cô nói ra thì anh mới biết, hóa ra cô cũng yêu anh. "Đúng vậy." Chu Tịnh Sơ gật đầu, cánh môi anh đào nhếch lên vui vẻ: "Em cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, nói chung là đã thích anh mất rồi." "Tốt quá!" Tống Lãnh Thần vui ra mặt, đôi mắt chim ưng trở nên sáng hoắc: "Tịnh Sơ, anh rất vui." "Nhưng mà Tống lão đại, chúng ta tiếp xúc chưa được lâu, có phải đây chỉ là cảm giác nhất thời của anh không? Có khi nào anh chỉ đơn thuần là hứng thú chứ không phải yêu em không?" Chu Tịnh Sơ muốn hỏi cho ra lẽ, bởi cô thật sự sợ một ngày nào đó Tống Lãnh Thần sẽ bỏ rơi cô, như cách mà Trình Ngạn Tiêu từng đối xử với cô. Nếu như vậy thì e là trái tim của cô sẽ vỡ vụn mất, hỏi trước để có thể biết, cũng có thể tiết chế được tình cảm của bản thân mình. "Anh biết em đang suy nghĩ điều gì. Tịnh Sơ, anh không thích hứa hẹn, nhưng anh sẽ dùng hành động của mình để em tin tưởng anh. Cho anh thời gian để chứng minh tâm ý của mình, có được không em?" Tống Lãnh Thần không nghĩ bản thân đối với Chu Tịnh Sơ chỉ là ngẫu hứng, anh chẳng phải loại người nói qua loa cho có, những câu từ mà anh thốt ra nhất định không phải là lời nói suông. "Được." Một người từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm như Chu Tịnh Sơ rất khó để mở lòng mình ra đón nhận hạnh phúc mới, nhưng không hiểu sao lần này cô lại quyết định tin vào Tống Lãnh Thần. Mặc dù anh lạnh lùng, sát phạt, quyết đoán và tàn nhẫn nhưng từ trước đến nay đối với cô anh chưa bao giờ mang dáng vẻ một lão đại ác ma thật sự. Anh luôn cư xử hòa nhã và ôn nhu, cũng chính vì sự dịu dàng mà anh mang lại mà trái tim Chu Tịnh Sơ đã bất giác rung động. Một khi yêu thì con người ta sẽ trở nên lạ lùng lắm, Chu Tịnh Sơ cũng không ngoại lệ. Cô bất chấp tất cả để yêu Tống Lãnh Thần, để tin tưởng anh một cách tuyệt đối. Bởi cô biết anh sẽ không bao giờ khiến cô thất vọng. "Cảm ơn em." Ôm người phụ nữ mình yêu trong lòng, trái tim cứng rắn của Tống Lãnh Thần cũng trở nên mềm nhũn từ bao giờ. Đây là lần đầu tiên anh phải lòng một người, anh tin đó sẽ không phải rung cảm nhất thời. Mặc dù để Chu Tịnh Sơ ở bên cạnh thì sẽ khiến cô nguy hiểm nhiều hơn, nhưng anh không thể buông tay cô được. Hiện tại anh chỉ muốn được ở cạnh cô, như thế đã khiến anh mãn nguyện lắm rồi. ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]