Ông trời đúng là trêu ngươi, không hiểu sao cách một khoảng thời gian là cô lại gặp hai người họ, thật chướng mắt mà! Chu Cầm Hi rủ Trình Ngạn Tiêu đi mua sắm cùng mình, nào ngờ vừa bước qua gian hàng này thì gặp ngay Chu Tịnh Sơ, thấy cô mặt nhăn mày nhó thì nghĩ cô không mua nổi, vậy nên Chu Cầm Hi đã lên tiếng cười đùa. Cô ta đâu biết, sắc mặt của Trình Ngạn Tiêu đã thay đổi một trăm tám mươi độ khi phát hiện ra người đàn ông khí thế ngút trời đang đứng cạnh Chu Tịnh Sơ. "Em gái thân yêu của tôi ơi, số tôi không ngờ lại xui xẻo đến mức này, lại gặp cô rồi." Mặc dù trước mặt Tống Lãnh Thần thì cô luôn nghiêm túc và thận trọng, nhưng khi gặp Chu Cầm Hi, cô không thể không giở tính khó chịu của mình để đấu khẩu cùng cô ta. "Chị làm như tôi muốn gặp chị không bằng?" Chu Cầm Hi lườm nguýt, lúc này cô ta mới phát hiện Tống Lãnh Thần bên cạnh Chu Tịnh Sơ, nhưng Tống Lãnh Thần rất ít xuất hiện trên báo chí nên cô ta vốn không biết anh là ai. "Ồ, bạn trai mới của chị đây à, thế mà tôi tưởng chị được ông già bảy tám chục tuổi bao nuôi chứ!" Chu Cầm Hi cười đểu, "Anh gì ơi, anh hãy cẩn thận với chị gái của tôi, đừng để chị ấy lừa anh thảm hại đấy." Thấy Chu Cầm Hi nói chuyện với Tống Lãnh Thần kiểu đó, Trình Ngạn Tiêu giật mình kéo lấy tay cô ta, "Cầm Hi, em nói gì vậy?" "Em chỉ là đang cảnh cáo anh ta đừng để bị lừa thôi mà, anh cần phải căng thẳng vậy không?" Chu Cầm Hi không vui. Chu Tịnh Sơ thấy màn này thì cười lạnh trong lòng, em gái cô đúng là không biết trời cao đất dày, lại còn dám bắt chuyện với Tống Lãnh Thần nữa chứ. "Một là câm miệng, hai là chết. Cô chọn cái nào?" Tống Lãnh Thần vẫn đang rất vui vẻ lựa quần áo cho Chu Tịnh Sơ nhưng lại bị một người phụ nữ có cái miệng như con vẹt quấy rối, anh thật sự không hài lòng. Tống Lãnh Thần rất không thích những kẻ như Chu Cầm Hi, đã cướp bạn trai của người khác mà còn lên mặt, loại phụ nữ như cô ta đúng là chẳng ra gì. Vì quá khó chịu nên Tống Lãnh Thần đã lấy quyền uy của mình ra để uy hiếp, vừa nghe xong những lời mà anh nói, Chu Cầm Hi bất giác câm nín. Anh không rảnh rỗi để nói chuyện với những kẻ dở hơi này, thế nên đã nắm tay Chu Tịnh Sơ, khác biệt với thái độ lạnh lùng lúc này, giọng anh cực kì ấm áp: "Mình về thôi em." Hơi ấm từ bàn tay Tống Lãnh Thần truyền đến trái tim Chu Tịnh Sơ, cô mỉm cười gật đầu: "Ừm." Tống Lãnh Thần vừa định bước đi, nhưng chợt nhớ ra vấn đề gì đó liền xoay đầu, "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tốt nhất là đừng nên động vào. Kết cục của các người sẽ vô cùng tồi tệ đấy." Anh để lại cho hai người kia ánh mắt sắc lạnh, sau đó quay bước cùng Chu Tịnh Sơ rời đi. Những lời nói của anh tuy đơn giản nhưng lại khiến trái tim Chu Tịnh Sơ rung động, vừa rồi anh thật oai, lại ra mặt nói đỡ cho cô, cô sung sướng vô cùng! Thấy cô vui ra mặt, Chu Cầm Hi không nhịn nổi liền quay sang Trình Ngạn Tiêu, cô ta e dè hỏi: "Người đàn ông đó là ai vậy anh?" Lúc này Trình Ngạn Tiêu đã buông tay Chu Cầm Hi ra từ lâu, anh ta nhìn bạn gái mình bằng ánh mắt khó chịu: "Là một người em không nên động vào. Cầm Hi, em đúng là vẫn như vậy, tính nào tật nấy không bỏ." Nói xong, không đợi cô ta phản bác thì Trình Ngạn Tiêu đã rời đi, mặc kệ cô ta có muốn mua quần áo nữa hay không. Chu Cầm Hi không hiểu gì cả, cô ta dậm chân vội vã đuổi theo, thấy ánh mắt của nhân viên dành cho mình cũng không thoải mái: "Ngạn Tiêu, chờ em với!" Lúc này Tống Lãnh Thần đã đưa Chu Tịnh Sơ ra xe, anh khởi động xe rời đi. "Những năm qua em bị cô ta hành không ít nhỉ?" Tống Lãnh Thần nhớ lại cử chỉ và hành động đanh đá của Chu Cầm Hi thì càng chắc chắn Chu Tịnh Sơ bị cô ta ức hiếp rất nhiều. "Không có, tôi biết phản kháng." Thật tình mà nói cô và cô em gái cùng cha khác mẹ của mình luôn đối đầu lẫn nhau, nhưng khi bị ức hiếp cô sẽ không chọn cách im lặng nhẫn nhịn, thay vào đó sẽ vùng dậy đáp trả. "Nếu em muốn, tôi sẽ xử lý cô ta." Tống Lãnh Thần cực kì không hài lòng về Chu Cầm Hi, cô ta không những nói xấu người phụ nữ của anh mà còn dám đứng trước mặt anh vênh váo, chỉ tay múa chân. Đời nào anh chịu đựng được cảnh người khác làm trò trước mặt mình? Chỉ cần Chu Tịnh Sơ gật đầu, anh khẳng định Chu Cầm Hi sẽ thân bại danh liệt. Vốn nghĩ cô sẽ vì thù oán riêng với Chu Cầm Hi mà đồng ý, nào ngờ cô lại lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, loại phụ nữ như cô ta không đáng để anh ra tay." "Tại sao không hận?" Cô bị chính em gái của mình chơi xấu, ức hiếp, thậm chí là cướp đi tình thương của ba, tình yêu của bạn trai nhưng cô lại không hề oán trách gì khi nhắc đến Chu Cầm Hi, điều này cho Tống Lãnh Thần thấy một mặt khác về tính cách của cô. "Hận cô ta tôi cũng chẳng vui vẻ gì." Điều Chu Tịnh Sơ nói đều là sự thật, nếu cô cứ mãi sống trong hận thù thì niềm vui thật sự của cô sẽ rất ít. Cô không muốn lãng phí thời gian của mình cho những thứ vô nghĩa. "Nhờ có cô ta mà tôi mới phát hiện loại người khốn nạn như Trình Ngạn Tiêu, anh ta vốn chẳng phải loại người đàng hoàng gì. May mà tôi đá anh ta sớm, nếu không cũng chẳng biết phải bị đội mũ xanh đến bao giờ." Mặc dù Chu Tịnh Sơ từng yêu Trình Ngạn Tiêu nhưng khi nhìn ra bản chất thật sự của anh ta thì cô lại cực kì phản cảm, kể từ ngày sự thật được phơi bày thì trái tim cô cũng đã lạnh nhạt. Yêu anh ta là chuyện hoang đường nhất mà cô từ làm, vậy nên cô đã nhanh chóng cắt đứt đoạn tình cảm điên rồ ấy. Mặc dù sống chung với Tống Lãnh Thần, anh không hề có tình cảm gì với cô và cô cũng thế, hai người chỉ đơn thuần là quan hệ thân xác mà thôi, nhưng chí ít anh không như Trình Ngạn Tiêu, không bẩn thiểu và thối nát như anh ta. "Rõ ràng lời nói cay nghiến thế kia, vậy mà không nỡ khiến họ tổn thương." Tống Lãnh Thần nhận ra sự tức giận và khó chịu trong đôi mắt long lanh của Chu Tịnh Sơ, anh biết cô không vui khi nhắc đến chuyện cũ, người cũ, nhưng cô lại không chấp nhận để anh ra tay trừng trị họ thay cô. Là do cô quá lương thiện sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]