“Dượng, đó là điều mà con nên làm mà thôi, dượng không cần phải cảm ơn con.” Tống Lãnh Thần như biến thành một con người khác, anh vừa cười vừa nói chuyện bình thản như một người bình thường chứ không phải một nhân vật tầm cỡ trong giới hắc đạo. 
Nói với nhau vài câu, Tống Lãnh Thần được Cao Ý mời vào phòng ăn. Hôm này bà đã nấu rất nhiều món ăn ngon và đắt tiền bởi bà muốn đãi anh một bữa ăn thịnh soạn, cũng chính là muốn thay lời cảm ơn anh. 
Thế mà suốt cả quá trình Tống Lãnh Thần vẫn rất phối hợp, trên khuôn mặt điển trai đó chưa từng biểu lộ một chút tia khó chịu nào, anh ngồi yên trả lời các câu hỏi mà Cao Ý đặt ra, về gia đình lẫn sự nghiệp. 
Chu Tịnh Sơ sợ Cao Ý hỏi nhiều quá sẽ khiến Tống Lãnh Thần bực bội khó chịu, rồi không chịu đựng được nữa nên bỏ đi mà không nói thêm lời nào, với tính của anh chắc chắn điều này có thể xảy ra. 
Vậy nên cô đã chen vào, nhắc khéo dì mình: 
“Dì, sao dì lại giống như đang tra khảo anh ấy vậy. Hôm nay anh ấy đến đây là để ăn với gia đình ta một buổi chứ không phải là phạm nhân được mang ra thẩm vấn.” 
“Con bé này, dì có thẩm vấn Lãnh Thần bao giờ chứ?” Cao Ý đanh mặt. 
Tố Trầm cũng nói: 
“E hèm, chị bênh anh rể quá nha.” 
Lúc nãy Tố Trầm bận học nên khi Tống Lãnh Thần đến con bé mới không xuất hiện, hiện tại học xong nên đã có mặt tại nhà. Đáng ra con bé 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-tinh-su-giam-cam-ca-doi/977940/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.