Chu Tịnh Sơ bị Tống Lãnh Thần đẩy nên cả người va vào tường một cái, cô đau đớn nhíu mày. Thấy Tống Lãnh Thần có ý định rời đi thì cô liền khiêu khích:
"Sao vậy? Là chán ghét tôi hay là ở phương diện kia... không dùng được?"
Tống Lãnh Thần nghe được lời này liền dừng bước, anh không nghĩ rằng Chu Tịnh Sơ lại gan dạ như vậy, lại dám nói ra những lời này trước mặt anh, phải chăng là cô thật sự chán sống?
Tống Lãnh Thần vẫn chưa kịp đáp lời thì Chu Tịnh Sơ đã nhìn người đứng bên trái anh cũng chính là Cảnh Lập, cô cười cười: "Còn anh thì sao, dùng được chứ?"1
Đuôi mày Cảnh Lập cau lại, hắn không hiểu vì sao lại có một kẻ chán cảnh bình yên như thế. Cảnh Lập nghĩ trong lòng một câu, rằng Chu Tịnh Sơ sắp phải hứng chịu điều xui rủi, cũng có thể là sẽ mất đi tính mạng vì dám cuồng ngôn ở trước mặt Tống lão đại.
"Các người..." Chu Tịnh Sơ đưa tay chỉ vào mặt từng người một, cô nói trong men say: "Tất cả đều vô dụng, thật tội nghiệp!"
Chu Tịnh Sơ phá lên cười, cô vừa định rời đi thì bỗng dưng cổ tay bị ai đó siết chặt, nhìn mới thấy hóa ra Tống Lãnh Thần đang cầm tay cô.
"Đắc tội tôi, cô muốn đi là điều không thể!" Tống Lãnh Thần phun ra một câu không chút hơi ấm, ánh mắt cũng tràn ngập tia máu đỏ tươi.
Cảm giác đau đớn từ cổ tay truyền đến khiến Chu Tịnh Sơ khó chịu, cô vừa định lên tiếng thì không ngờ Tống Lãnh Thần lại nói tiếp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-tinh-su-giam-cam-ca-doi/977905/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.