*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngũ Ngũ
Cố Ngạn cho rằng Thượng Vũ đế phát hỏa một trận rồi sẽ hết, bởi vì trước đó Thượng Vũ đế cũng thường đối với y như vậy, nhưng y vẫn luôn bỏ qua cho Thượng Vũ đế vì y biết hắn không phải là Tông Hoài hiểu y thương y, cho nên lúc nghe được tin tức Thanh Liên bị nhốt vào đại lao, Cố Ngạn rất lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
“Mai nhi.”
Tiểu Mai chạy đến bên cạnh Cố Ngạn, khó có lúc không có gào to, liền thấy sắc mặt thâm trầm đến dọa người của công tử nhà mình.
“Công tử.”
“Mai nhi, bây giờ ngươi lập tức về phủ, ngoại trừ phụ thân mẫu thân cùng tiểu Dự, kêu toàn bộ hạ nhân trong phủ trốn ra khỏi thành. Phụ thân mẫu thân có thể sẽ không nghe lời ngươi, ngươi đi tìm tiểu Dự, tiểu Dự sẽ có biện pháp, tuyệt đối không để cho người của bệ hạ phát hiện.”
Tiểu Mai không có hỏi nhiều: “Vâng, công tử.”
“Ngươi ở bên kia cũng đừng trở về.”
“Công tử, một mình ngài…”
“Nghe lời, ngươi cũng phải trốn đi cùng bọn họ ra khỏi thành, đến chỗ tiểu Ninh chờ, không cho phép ly khai.”
“Vâng, công tử.”
Tiểu Mai vừa đi, toàn bộ cung Tam Lý đều yên tĩnh trở lại. Cố Ngạn bò ở dưới đáy giường hồi lâu, kéo ra một thanh bảo kiếm phủ đầy tro bụi.
===
Thanh Liên ngồi xổm trong đại lao ẩm ướt thật ra cũng không phải không chịu được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thuong-quan-ha/1487536/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.