*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngũ Ngũ
Những giấc mơ của Thượng Vũ đế cơ hồ giống nhau như đúc.
Thay đổi địa điểm, thay đổi thời gian. Nhưng lại cùng một cái giường, cùng một người bên gối.Trong mộng hắn tỉnh lại từ trong mộng, bên cạnh thân lạnh như băng, không có một bóng người, chỉ có một phong thơ, là lời vĩnh biệt.
Sau đó liền chân chân chính chính mà thức tỉnh.
Đầu đau do say rượu làm hắn có một khắc không mở mắt ra nổi, trong ngực buồn bực cơ hồ hít thở không thông.
“Bảo bảo…” Thượng Vũ đế nói mớ.
Không có người đáp lại, Thượng Vũ đế bỗng dưng tỉnh táo, kinh hoảng mà hô: “Tiểu Đa Tử!”
“Bệ hạ ngài tỉnh?”
“Cố Ngạn đâu rồi?”
“Cố công tử sáng sớm đã đi ra ngoài.”
“Hắn đi đâu? … Không cần nói nữa, trẫm biết hắn đi đâu rồi…”
Đầu Thượng Vũ đế vô cùng đau đớn, uống một ly gì đó của tiểu Đa Tử rót cho liền thoải mái đi một tí, vội vàng phủ thêm áo khoác, đi ra quán trọ.
Trời âm u còn có mưa nhỏ, trước mắt trở nên mông lung không nhìn rõ, nhưng bước chân Thượng Vũ đế lại như mang theo kí ức, từng bước từng bước một hướng ra ngoài thị trấn.
Mấy năm qua, Cố Ngạn không chỉ một lần mang Thượng Vũ đế đến trước mộ phần sư phó, ký ức khi đó của Cố Ngạn và Thượng Vũ đế hãy còn mới mẻ. Không giống với Cố Ngạn bảo bảo của hắn, y nghiêm túc gần như là một người khác.
Lần đầu tiên tới đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thuong-quan-ha/1487523/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.