*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngũ Ngũ
Thượng Vũ đế nằm mơ. Đã lâu rồi hắn không có thương tâm như vậy, mộng cảnh rất chân thật.Lâu đến hắn cơ hồ đã quên khoảng thời gian đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc.
Thời gian phảng phất quay về vài năm trước, Thượng Vũ đế từ trong mộng tỉnh lại, nghiêng người hôn người kia, lại chụp vào một khoảng hư không. Trên giường trống trơn, thanh lãnh không có hơi người. Thượng Vũ đế không hiểu mà tìm xung quanh giường, tựa như bị trộm mất món đồ chơi nhỏ, ngay cả dưới gối cũng tìm kiếm không tha.
“Bệ hạ, ngài tỉnh, nô tài hầu hạ bệ hạ thay y phục.”
Thượng Vũ đế tò mò nhìn tiểu Đa Tử, hỏi: “Cố Ngạn bảo bảo đâu?”
“Bệ hạ cứ yên tâm, Cố công tử còn đang ngủ ở thiên điện.”
Thượng Vũ đế lúc này mới chợt tỉnh ngộ cẩn thận đánh giá xung quanh một phen: “Đây không phải cung Tam Lý.”
Tiểu Đa Tử lo lắng nói: “Bệ hạ, trong cung không có nơi nào tên cung Tam Lý cả. Bệ hạ chắc bị mộng quấy nhiễu, để nô tài dặn thái y kê thuốc an thần cho bệ hạ.”
Thượng Vũ đế đưa tay phủ lấy trán, có chút thống khổ nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cung Tam Lý không tồn tại? Tại sao Cố Ngạn bảo bảo lại ở thiên điện? Hắn giận trẫm sao? Giường của trẫm lớn như vậy hắn đến chỗ khác làm gì?”
“Bệ hạ…” Tiểu Đa Tử dừng một giây, “Bệ hạ, Cố công tử sẽ từ từ tiếp nhận bệ hạ thôi, hiện tại người nhà của hắn đều nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thuong-quan-ha/1487512/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.