*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngũ Ngũ
Tên thích khách chạy trốn kia dù sao cũng chỉ là một quân cờ, vừa chạy ra hoàng cung đã bị bắt lại, mà Thượng Vũ đế còn chưa kịp đem hắn rút gân lột da, cái quân cờ này đã nuốt thuốc độc tự vận.
“Bệ hạ đã phái người đến kiểm tra thi thể chưa?” Cố Ngạn một tay cầm bó đuốc, hỏi.
“Đã ra lệnh, tạm thời sai người an bài ở phía sau.” Vũ Nhất đi theo phía sau đáp rành mạch.
“Ân.” Cố Ngạn không nói nữa, trong nhà giam khó tránh khỏi tràn ngập mùi tanh hôi, Cố Ngạn cùng Vũ Nhất bước dọc theo từng bậc thang đi xuống dưới, không được bao lâu liền nhìn thấy thi thể tên thích khách kia.
Lính canh ngục sớm đã bị đuổi đi rồi, trong lao một mảnh mờ tối, buồng giam vô cùng yên tĩnh, thậm chí âm thanh nước nhỏ giọt cũng không có. Cố Ngạn cầm bó đuốc chậm rãi đến gần thích khách, ánh lửa lúc sáng lúc tối lộ ra bầu không khí yêu dã quỷ dị.
Vũ Nhất không dám thở mạnh, dây thần kinh phía sau kéo căng, toàn thân đề phòng, tay phải chảy đầy mồ hôi nắm chặt kiếm bên hông. Khóe miệng của thích khách kia có dính máu đen, mí mắt chưa đóng lại, con mắt trợn lên không nhìn thấy đồng tử, rất giống oán treo cổ lệ quỷ.
Bên trong yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một tiếng ‘răng rắc’ thanh thúy, Vũ Nhất tóc gáy dựng đứng, kiếm tra khỏi vỏ, nhìn vào hư không, quát khẽ: “Người phương nào?”
Cố Ngạn quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thuong-quan-ha/1487502/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.