*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngũ Ngũ
Thời gian Cố Ngạn không ở đây, cho dù Thượng Vũ đế bị chính vụ quấn thân nhưng đôi lúc cũng cảm thấy có chút nhàm chán, vì vậy phê tấu chương xong, Thượng Vũ đế qua loa dùng bữa, cũng không có ngồi kiệu, mang theo Tiểu Đa tử dạo bước tới Đông cung.
(*) Đông cung: chỉ nơi ở của thái tử.
Tiểu thái tử không chú ý tới phụ hoàng giá lâm, đang lúc nghiêm túc luyện kiếm trong sân, có chút vụng về, bộ pháp cũng thỉnh thoảng phạm sai lầm.
Thượng Vũ đế ngạc nhiên nói: “Tại sao không thấy sư phó của Cảnh nhi?”
Tiểu Đa tử bước lên phía trước một bước, đáp: “Bệ hạ chưa từng tuyển sư phó cho thái tử điện hạ, chắc hẳn là điện hạ chỉ tự mình luyện tập.”
Nụ cười của Thượng Vũ đế cứng lại: “Vậy sao? Đó là sai lầm của trẫm.”
“Bệ hạ mỗi ngày bộn bề công vụ, quên đi những chuyện nhỏ nhặt cũng là chuyện thường tình, chắc là thái tử điện hạ cũng không để trong lòng.” Tiểu Đa tử vội vàng đáp.
Thượng Vũ đế hừ lạnh: “Ngươi đúng là đồ dẻo miệng.”
“Tạ bệ hạ khen ngợi.”
Thượng Vũ đế gật đầu, tiến vào sân nhỏ.
“Cảnh nhi thân thủ bất phàm, phụ hoàng rất là vui mừng.” Thượng Vũ đế nhớ lời Tiểu Đa tử nhắc là cần phải tán dương nhi tử của mình.
Tiểu thái tử nghe tiếng, lưu loát thu kiếm lại, nghiêm trang nói: “Phụ hoàng.”
Giọng nói của Tông Cảnh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thuong-quan-ha/1487497/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.