A Hạo chỉ là vô tình nhắc tới, không nghĩ tới thế tử lại để ý đến như vậy.
Xe ngựa dừng lại ở một cửa hàng gần đó, A Hạo giúp chọn một cái trang sức được làm bằng gỗ đào. Tuy cái trang sức bằng gỗ đào này không quý bằng cái lắc chân mà lão thái thái đã mua nhưng nó được điêu khắc rất tinh xảo, nhìn rất đẹp. Hơn nữa, Đại cô nương chính là tỷ tỷ của thế tử, Tuyên Bình Hầu phủ lại là nhà nào? Đại Hộ Nhân gia chính là coi tấm lòng tốt hơn so với giá trị vật chất.
Hai người trở về Quốc Công phủ, vừa bước vào Ký Đường Hiên liền thấy Như Ý mặc một thân áo gấm màu hồng cánh sen hướng về phía Tiêu Hành uốn gối hành lễ nói:
""Thế tử về đúng lúc quá, Tam công tử vừa tới Ký Đường Hiên.’’
Tam công tử mà Như Ý vừa nói tới chính là Tiêu Đường, là Lục di nương sinh ra, năm nay vừa tròn mười chín. Vị Tam công tử này kế thừa dung mạo của Quốc Công gia cùng Lục di nương, sinh ra đã anh tuấn lại thêm tuổi trẻ tài cao. Nếu nói hắn có điều gì không tốt thì đó là hắn là con của vợ lẽ.
Như Ý thấy thế tử đi vào, lập tức nói với A Hạo: ""Còn không mau đi pha trà.’’
A Hạo nói một tiếng ""Được’’, sau đó đi chuẩn bị nước trà.
Nàng bưng chung trà đi vào nội sảnh, vừa nhấc mắt liền thấy Tam công tử mỉm cười, nhìn lịch sự nho nhã, ôn nhuận lại lễ phép. Vị Tam công tử này tuy lớn lên hơn người nhưng nếu luận về dung mạo, tuyệt đối không thể so với thế tử. Chỉ là Tam công tử từ nhỏ liền thích cười, khiến cho các trưởng bối đều thích. hiện giờ lớn lên liền thành một ôn nhuận công tử làm cho mấy nha hoàn ở Quốc công phủ đều mặt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thiep-duong-thanh-ky/183514/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.