Sợ sẽ đánh thức nàng nên hắn chỉ dám chạm nhẹ.
Chính vì cái cảm xúc tinh tế cùng ấm áp kia đã là hắn không nhịn được than: thật tốt.
Như vậy thật tốt.
Tiêu Hành hiểu được hành vi của chính mình quả thật có chút mâu thuẫn. hiện giờ nàng đang ở tuổi xuân sắc, xinh đẹp đến động lòng người, chỉ cần hắn mở miệng, nàng liền có thể rời phủ để gả chồng, sống một cuộc sống an nhàn. Nhưng hắn là không thể buông xuống được. Tiêu Hành lại hôn một cái. Rồi sau đó duỗi tay sửa tóc mai cho nàng, vẻ mặt rất tự nhiên mà đứng lên.
A Hạo không hiểu được làm thế nào mình lại ngủ quên mất. Lúc nàng tỉnh dậy phát hiện thế tử còn đang vẽ tranh thì cảm thấy có chút may mắn. Khi nàng thấy thế tử ngừng tay, đem bút gác lên giá đỡ thì mới cầm áo choàng đi qua.
""Thế tử."" A Hạo thấp giọng gọi một tiếng. Người là còn tỉnh nhưng không hiểu sao hai tròng mắt lại nhập nhèm, đôi mắt đẹp có chút ngập nước giống như bị che khuất bởi một tầng sương mù vậy.
Tiêu Hành nhất thời sợ hãi, vội duỗi tay tiếp nhận áo choàng, làm bộ làm tịch đánh giá một phen sau đó nói:
""không tồi.""
nói xong, A Hạo tức khắc thở phào một hơi.
Nàng biết thế tử thích ăn món cá chép chua ngọt của nàng làm, ngày mai liền làm lại đi. Thế tử ăn uống ngon miệng khiến nàng nhìn thôi cũng vui vẻ. Bất quá ngày nào cũng ăn cá như vậy thì sẽ dễ cảm thấy ngán cho nên nàng liền nghĩ nên thay đổi nhiều cách làm thì vẫn hơn. Mấy ngày hôm nay, nàng cũng đã đi hỏi những người trong phủ về tính tình của thế tử. Tuy thế tử là chủ nhân nhưng lại rất dễ dàng mà hầu hạ, mặc dù ngài nói khôngnhiều lắm nhưng cũng sẽ không tùy tiện mà trút giận lên người khác đi. Hơn thế nữa, thế tử đối xử với hạ nhân quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thiep-duong-thanh-ky/183512/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.