Lúc A Hạo định thần trở lại thì Uyển Thước đã bị mang ra ngoài.
Đến Như Ý và Cẩm Sắt cũng biết điều mà đi ra.
một lúc lâu sau, bên ngoài lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Uyển Thước.
A Hạo rụt rụt cổ, cơ thể phát run. Nàng không hiểu được thế tử vì sao sẽ nói giúp cho mình, nhưng dù thế nàng cũng đâu biết rốt cuộc thế tử có tức giận hay không.
Tiêu Hành ngồi xuống, nhìn tiểu cô nương cung kính trước mặt, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng chỉ nói một câu:
""Trang sức hai trăm lượng, ngươi bán tám mươi lượng…Trí thông minh ngày thường của ngươi đi đâu mất rồi?’’
A Hạo bị nói đến mặt đỏ tai hồng, hết sức tự nhiên nói một câu:
""Nô tỳ không có đem bán luôn.’’
Tiêu Hành đột nhiên cong cong môi, lại hỏi:
""Ý của ngươi là---còn tính chuộc lại sao?’’
A Hạo ngẩng đầu nhìn sắc mặt của nam nhân, cảm thấy hắn có vẻ không tức giận, liền bạo gan nói:
""Những trang sức đó là thế tử ban thưởng, nô tỳ dĩ nhiên bảo quản thật tốt. Nếu không vì có việc gấp, cũng sẽ không cầm đi bán, chỉ là…Chỉ là nô tỳ có thể không chuộc được nhưng ít nhất còn có hy vọng.’’ Nàng không phải không biết lượng sức mình, nhưng dù sao nàng cũng còn trẻ, không chừng về sau có thể kiếm đủ tiền.
Thấy nàng coi trọng trang sức của hắn cho như vậy, sắc mặt Tiêu Hành cũng ôn hòa một ít. hắn hiểu được nàng không phải là người tham tiền, chắc là gặp chuyện gì phiền toái, liền hỏi:
""Trong nhà ngươi xảy ra chuyện gì sao?’’
A Hạo vốn dĩ hôm nay sẽ xin thế tử về nhà vì chuyện này, lại không nghỉ đến chuyện lại bị nháo đến mức này, nghe xong lời này, nàng không dám có điều dấu diếm, thành thật nói:
""Phụ thân nô tỳ say rượu đánh người, nên cần phải bồi thường một trăm lượng bạc.’’
hắn hiểu được nàng là cô nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thiep-duong-thanh-ky/1512834/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.