Khương Họa không biết tại sao Thái tử lại có cảm giác biết quen thuộc với mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng rất cảm kích vì y đã bao dung như vậy.
“Điện hạ, mặt của ngài... có cần bôi chút thuốc lên không?” - Khương Họa cẩn thận nhìn những vết xước trên mặt Thái tử, làn da trắng như ngọc bị trâm cài đầu cắt qua, chảy ra những giọt máu li ti, may mà vết thương không sâu, chỉ là một vết nhạt.
Bôi thuốc? Trong lòng Tiêu Quyết khẽ động, lấy ra một cái bình sứ nhỏ trong ngăn tối của xe ngựa, đưa cho Khương Họa.
“Ta bôi thuốc cho ngài?” - Khương Họa do dự, tuy rằng y bị thương trên mặt, không cần cởi quần áo, nhưng bảo nàng đụng vào mặt của Thái tử thì nàng vẫn cảm thấy quá thân mật: “Thế này không thích hợp cho lắm nhỉ?".
Tiêu Quyết liếc nàng một cái, vật nhỏ thật biết cách "được một tấc lại muốn tiến thêm một thước". Vừa rồi nàng còn hoảng sợ vô cùng, bây giờ ngay cả bôi thuốc lên mặt cũng từ chối rồi. Ngón tay thon dài của y vuốt ve gò má mình: "Họa Họa, đây là vết thương nàng gây ra, chẳng lẽ không nên để nàng bôi thuốc sao?".
Y vừa nhắc nhở nàng như vậy, Khương Họa lập tức xấu hổ. Quả thực người ta không quan tâm nàng phạm phải sai lầm lớn chặt đầu cả nhà, thế mà nàng còn quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như có thân thiết hay không.
Trong ngăn tối còn có khăn bông sạch và nước, Khương Họa nhúng một ít nước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thiep-dong-cung/3596337/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.