“Khương cô nương sống ở Giang Nam đã lâu, quả thật con chưa từng gặp" - Vũ Lục không dám bất cẩn ở trước mặt Thái hậu, cố ý nghiêm túc, thận trọng đánh giá Khương Họa: "Nước ở Giang Nam đúng là có rất nuôi người, Khương cô nương không chỉ có làn da non mịn, mà còn có giọng nói ngọt ngào thấm vào lòng người".
Khương Họa đã ở Tô Châu được sáu năm, khẩu âm của nàng có một chút ngọt ngào và luyến láy đặc trưng của Giang Nam. Vũ Lục nói điều này không có gì sai, chỉ là giọng điệu nghe có vẻ khá quái lạ. Trưởng công chúa Bình Dương cũng nghĩ đến việc Thái tử phái Vạn công công đi đưa tranh cho Khương Họa, vội vàng giới thiệu với Khương Họa: "Họa tỷ nhi, đây là Thái tử phi, họ La".
Thái tử phi? Khương Họa có nghe nói, nàng ấy gả cho Thái tử vào hai năm trước, nghe nói lúc đó Thái tử mắc bệnh hiểm nghèo, sức khỏe vô cùng kém, Thái tử phi gả vào Đông cung cũng có ý xung hỉ. Trong hai năm qua, Thái tử phi cũng giống như Thái tử, sống ru rú trong nhà, không xuất hiện trước mặt mọi người. Tiêu Quyết chắc là không quá hợp với Thái hậu, nhưng không ngờ lại có thể gặp được Thái tử phi ở chỗ Thái hậu. Nghĩ đến ánh mắt của Thái tử phi nhìn nàng vừa rồi, Khương Họa cảm thấy người này chắc chắn có bí mật gì.
Nàng đứng dậy cúi đầu thi lễ: "Khương Họa gặp qua Thái tử phi nương nương".
“Khương cô nương miễn lễ". Giọng điệu của Vũ Lục hờ hững, nhưng trong lòng lại co rút, không khỏi gào thét: Ngài không cần phải chào ta, ta nên hành lễ với ngài mới đúng ấy chứ. Hy vọng tương lai ngài nhớ tới cảnh tượng ngài hành lễ với ta thì sẽ không muốn chém đầu ta. Ta không muốn tỏ vẻ quái lạ với ngài, cũng không muốn chịu lễ của ngài, ta là thân bất do kỷ mà!
Vừa nghĩ đến Phong Tam bị các huynh đệ trong trại ám vệ đánh cho mặt mũi bầm dập dưới sự bày mưu đặt kế của chủ tử, Vũ Lục thầm cầu nguyện, hy vọng vị phu nhân chủ tử này đừng nhỏ nhen như chủ tử.
Thái hậu rất hài lòng, hai người này, một người giải quyết Tiêu Quyết cho bà, người còn lại liên hôn lôi kéo thế lực cho bà, thật là tốt.
“Không ổn rồi!” - Tiếng của tiểu cung nữ kêu lên từ ngoài điện, Thái hậu nhíu mày, không lâu sau, Ngụy ma ma bên cạnh Thái hậu tiến vào: “Thái hậu nương nương, Nhị hoàng tử rơi xuống nước rồi!".
"Viễn Sơn rơi xuống nước?!" - Thái hậu đột ngột đứng lên: "Sao lại thế này?!".
Ngụy ma ma lắc đầu: "Ta cũng không biết, nghe nói đang đi dạo cùng Thái tử, đang đi lại rơi xuống hồ Bạn Nguyệt".
Khóe miệng Vũ Lục không khỏi giật giật, nàng luôn cảm thấy chuyện Tiêu Dân rơi xuống nước rất có khả năng liên quan đến chủ tử lòng dạ hẹp hòi của nàng. Nhưng dù có đoán thế nào thì nàng cũng không thể không tiếp tục diễn kịch. Nàng là một "Thái tử phi" thầm ái mộ Nhị hoàng tử mà.
Vũ Lục thình lình bật dậy, sắc mặt tức thì trở nên tái nhợt, vừa hoảng sợ vừa lo lắng nhìn Ngụy ma ma, như đang mong đợi bà ta nói Nhị hoàng tử sẽ không sao cả.
Trưởng công chúa Bình Dương và Khương Họa cùng nhau nhìn Vũ Lục, Thái hậu cũng liếc mắt cảnh cáo.
Vũ Lục dường như nhận ra sự hớ hênh của mình, nhanh chóng cúi đầu xuống, rồi lại ngồi xuống.
Khương Họa cụp mắt xuống, Nhị hoàng tử Tiêu Dân sao có thể rơi xuống nước chứ? Thời tiết lúc này lạnh, nước hồ cũng lạnh, nếu không xử lý tốt thì sẽ sinh bệnh. Mối quan hệ giữa Thái hậu, Tiêu Dân, Tiêu Quyết và Thái tử phi hơi phức tạp.
***
Bản thân Tiêu Dân cũng không ngờ mình bị rơi xuống nước.
Y đang định đến cung Từ An để thỉnh an Thái hậu, khi đang đi đến hồ Bạn Nguyệt thì gặp Thái tử Tiêu Quyết.
“Thái tử!” - Tiêu Dân chạy đến bên cạnh Tiêu Quyết, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn y: “Đã lâu không gặp, khí sắc của Thái tử xem ra rất tốt".
Thái tử suốt ngày ở nhà, thậm chí rất ít khi lui tới nội các, đặc biệt là hai năm nay. Tiêu Dân đã rất lâu không gặp Tiêu Quyết, lúc này nhìn thấy thì cảm thấy y đã có gương mặt trắng đẹp như ngọc, hoàn toàn không còn vẻ bệnh hoạn ốm yếu, thân hình đầy đặn hơn một chút.
“Nhị đệ chuẩn bị đi đâu vậy?” - Tiêu Quyết chậm rãi đi dọc theo hồ Bạn Nguyệt.
“Đến cung Từ An" - Tiêu Dân vui vẻ đi theo Tiêu Quyết: “Hôm nay thời tiết lạnh rồi, Thái tử sức khỏe không tốt, sao không mặc áo choàng vào?".
Tiêu Quyết nhướng đôi lông mày dài xinh đẹp. Y chỉ bị trúng độc, cộng thêm ăn không ngon nên bình thường không ăn nhiều lắm, cho nên mới trông có vẻ gầy yếu, chứ không phải là vì thân thể không tốt. Vì để gặp Khương Họa, hai năm nay y đã hết sức chú ý, bồi dưỡng bản thân nên cao ráo đẹp trai.
Tuy nhiên, có vẻ như hình ảnh ốm yếu của y đã ăn sâu vào lòng mọi người.
Nhìn Tiêu Dân nhỏ hơn y nửa tuổi nhưng lại cao bằng y, mặc bộ cẩm bào màu xanh lam, tuấn tú phong nhã, hăng hái bồng bột, lại còn hiền hậu, đa tài đa nghệ, cầm kỳ thư họa không gì không tinh. Nếu hắn ta gặp Họa Họa, hai người lại bàn về hội họa, chắc chắn sẽ có không ít lời muốn nói.
Tiêu Quyết cảm thấy không thoải mái. Kiếp trước, Tiêu Dân này luôn thèm muốn Họa Họa của y!
Nếu Tiêu Dân đến cung Từ An, đúng lúc sẽ gặp được cô gái nhỏ!
Tiêu Dân đang thắc mắc tại sao Thái tử không nói chuyện, thì chợt nhận thấy cơ thể của Thái tử dường như loạng choạng, thân hình nghiêng về phía mình.
“Thái tử cẩn thận!” - Tiêu Dân đi tới đỡ, không ngờ có một cỗ lực lượng lớn truyền tới, thân thể cũng nghiêng ngả.
Tiêu Dân giật mình, vội vàng vận dụng nội lực nhưng không ngờ lực đạo từ Tiêu Quyết lại lớn đến mức khiến y không thể chống cự được một chút nào, thân thể đột nhiên mất thăng bằng, "tõm" một tiếng, y rơi xuống hồ Bạn Nguyệt bên cạnh.
“Nhị điện hạ!” - Tiểu nội thị đi theo phía sau sợ tới mức hồn phi phách tán, không quan tâm mình có biết bơi hay không mà nhảy ngay xuống hồ Bạn Nguyệt, lao tới bắt lấy Tiêu Dân rơi xuống nước.
Vạn Đức Tường nhìn lên bầu trời, làm bộ như hắn không nhìn thấy chuyện xấu mà chủ tử của mình đã làm.
Cũng may hồ bên bờ không sâu nên Tiêu Dân đã tự mình trèo lên, đồng thời còn kéo tiểu nội thị không biết bơi lên.
Nước hồ lạnh lẽo làm ướt quần áo của họ, chủ tớ đều ướt từ đầu đến chân, đứng bên bờ, sắc mặt trắng xanh, toàn thân phát run. Một trận gió lạnh thổi qua, hai người đồng loạt hắt hơi một cái.
Vạn Đức Tường ngoảnh mặt đi, tình huống này thật sự rất xấu hổ, không muốn nhìn nữa.
Tiêu Quyết có tâm trạng khá tốt, bây giờ lão nhị này không có cách nào dụ dỗ được Họa Họa của mình rồi. Đôi mắt đen láy mang theo ý cười, nhìn Tiêu Dân đã ướt sũng cả người, y chắp tay xin lỗi một cách chẳng hề có thành ý: "Xin lỗi nha nhị đệ, không đứng vững".
Tiểu nội thị lạnh run lẩy bẩy giận mà không dám lên tiếng. Thái tử rõ ràng là cố ý đẩy Nhị điện hạ rơi xuống nước, y đang bắt nạt Nhị điện hạ thành thật hiền hậu thì có. Đáng thương thay cho Nhị điện hạ, trong lòng chắc chắn đang nín nhịn muốn chết rồi.
Nhị điện hạ Tiêu Dân hiền lành lương thiện lại mang vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ. Y bước tới định ôm lấy vai Tiêu Quyết, song nhìn đôi tay đã ướt đẫm của mình, y bèn dừng lại.
"Đại ca! Đại ca!" - Tiêu Dân kích động đến mức quên mất xưng hô, trực tiếp gọi "đại ca". Y đi một vòng, trên cẩm bào màu lam nước nhỏ tí tách, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Quyết với vẻ háo hức: "Thân thể của ca tốt lên rồi, có phải không?!".
Tiêu Dân và Tiêu Quyết đều đã luyện võ từ nhỏ, y biết rõ sức lực của mình, với nội lực của mình thì dù có một con ngựa ngã lên người y cũng có thể chống đỡ được. Nhưng Tiêu Quyết vừa dùng sức đẩy, y đã không thể chống lại được, trực tiếp ngã vào trong hồ.
Tiêu Quyết hừ một tiếng: "Thì sao?".
Chất độc của y có từ khi còn trong bụng mẹ, thái y cũng bó tay không còn cách nào.
Ở kiếp trước, y đã tìm được thần y Bách Lý Xuân. Bách Lý Xuân đưa ra hai phương pháp giải độc: Một là từ từ phục hồi, mất ba bốn năm để loại bỏ chất độc hoàn toàn, không có nguy hiểm tiềm ẩn, chỉ là phải kiêng rất nhiều thứ, ví dụ như không thể sinh hoạt vợ chồng. Khi đó Khương Họa sắp vào Đông cung, làm sao y có thể nhịn được ba bốn năm, cho nên y đương nhiên lựa chọn biện pháp cấp tốc.
Nghe nói nó có tác dụng nhanh, muốn tẩy sạch độc cũng phải mất hơn một năm, không kiêng gì, chỉ là khá nguy hiểm.
Cứ tưởng một năm trôi qua rất dễ dàng, không ngờ cô gái nhỏ lại dứt khoát bỏ rơi y như vậy, y cũng hộc máu mà chết...
Vừa nghĩ đến cơ thể bị cuốn vào nước sông cuồn cuộn, ngón tay của Tiêu Quyết siết chặt vang lên tiếng "răng rắc", y hận không thể đưa cô gái nhỏ trở về Đông cung ngay bây giờ, phái ám vệ canh giữ trong ba tầng ngoài ba tầng, khiến nàng mãi mãi không thể rời xa y.
“Đại ca, ca..." - Ánh mắt khiến người ta sợ hãi của Tiêu Quyết khiến Tiêu Dân giật mình, y cẩn thận nhớ lại những việc mình đã làm vừa rồi, không có gì chọc giận đại ca cơ mà.
Tiêu Quyết định thần lại, thả lỏng ngón tay.
May mắn thay, ông trời đã cho y một cơ hội khác để làm lại tất cả, y đã đưa Bách Lý Xuân đến Đông cung từ hai năm trước, bắt đầu điều dưỡng cơ thể và chuẩn bị những điều khác. Lúc này đây, y và cô gái nhỏ của y cần phải sống lâu trăm tuổi.
Tiêu Dân suy nghĩ hồi lâu, không biết gần đây mình đã đắc tội đến đại ca ở đâu. Y đẩy mình xuống nước, vừa rồi ban đầu trong mắt còn mang ý cười, đảo mắt lại mang vẻ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, theo lý thuyết người tức giận không phải nên là mình sao?
Tuy nhiên, mặc dù thời gian gần đây không có nhưng hai người đã có thù hằn ngay từ khi sinh ra. Lại nói tiếp, độc trên người đại ca cũng có quan hệ với mình. Vừa nghĩ đến đây, lòng Tiêu Dân tràn đầy áy náy.
"Cái đó, đại ca" - Tiêu Dân cẩn thận nhìn sắc mặt Tiêu Quyết: "Ca còn tức giận không? Hay là, ca đẩy đệ thêm một cái nữa?".
Lông mày Tiêu Quyết nhíu lại: "Đệ nói là ta đẩy đệ?"
"Không phải, không phải, không phải do đại ca đẩy, là đệ tự ngã!" - Tiêu Dân cân nhắc rồi nói: "Đại ca, ca có muốn... nhìn đệ ngã lần nữa không?".
Tiểu nội thị ở bên cạnh muốn khóc không ra nước mắt, bi phẫn đến mức muốn đập đầu vào tường, Thái tử khinh người quá đáng! Nhị điện hạ quá khó khăn rồi!
“Không muốn!” - Tiêu Quyết lạnh lùng từ chối, nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Dân: “Nhị đệ, nước mũi của đệ sắp chảy ra rồi".
“A!” - Tiêu Dân sợ hãi kêu lên, vội lấy tay áo che mặt lại. Y đường đường là một hoàng tử, chảy nước mũi ở nơi công cộng thì còn ra thể thống gì nữa, huống hồ còn là trước mặt đại ca! Ngón tay y run run, vì lạnh, cũng vì xấu hổ, y lấy khăn tay trên người ra, hốt hoảng đặt lên mũi mình.
Mở khăn ra nhìn thì thấy không có nước mũi, Tiêu Dân thở phào nhẹ nhõm, may là không mất mặt. Tuy nhiên cả người y lạnh như băng, tiếp tục lâu nữa có thể sẽ thật sự chảy nước mũi.
“Đại ca, đệ phải đi thay quần áo" - Tiêu Dân nhìn tiểu nội thị cả người phát run: “Các ngươi cũng mau thay quần áo ướt đi, đun chút canh gừng uống".
Thật là một vị Nhị điện hạ ân cần, tiểu nội thị rời đi đầy biết ơn.
Tiêu Quyết ngẩng đầu nhìn xung quanh, tốt bụng đề nghị: "Gần đây nhất là cung Từ An. Chỗ Thái hậu chắc cũng có quần áo mà đệ thường mặc. Đến cung Từ An thay đi". Đi thôi đi thôi, Họa Họa đang ở ngay cung Từ An, để Họa Họa nhìn thấy bộ dạng chật vật này của ngươi, chắc chắn nàng sẽ ghét bỏ ngươi.
“Được, vậy đệ sẽ đến cung Từ An" - Tiêu Dân không nghi ngờ gì về y, còn nghĩ rằng Tiêu Quyết đang lo cho mình nên mới bảo mình nhanh chóng thay quần áo đã ngâm nước: “Vậy thì đại ca, ca...".
“Ta đi cùng nhị đệ" - Tiêu Quyết làm sao có thể buông tha cơ hội để gặp gỡ cô gái nhỏ được: “Nhị đệ rơi xuống hồ là vì đỡ ta, tất nhiên ta phải trông coi nhị đệ rồi".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]