“Khương cô nương sống ở Giang Nam đã lâu, quả thật con chưa từng gặp" - Vũ Lục không dám bất cẩn ở trước mặt Thái hậu, cố ý nghiêm túc, thận trọng đánh giá Khương Họa: "Nước ở Giang Nam đúng là có rất nuôi người, Khương cô nương không chỉ có làn da non mịn, mà còn có giọng nói ngọt ngào thấm vào lòng người".
Khương Họa đã ở Tô Châu được sáu năm, khẩu âm của nàng có một chút ngọt ngào và luyến láy đặc trưng của Giang Nam. Vũ Lục nói điều này không có gì sai, chỉ là giọng điệu nghe có vẻ khá quái lạ. Trưởng công chúa Bình Dương cũng nghĩ đến việc Thái tử phái Vạn công công đi đưa tranh cho Khương Họa, vội vàng giới thiệu với Khương Họa: "Họa tỷ nhi, đây là Thái tử phi, họ La".
Thái tử phi? Khương Họa có nghe nói, nàng ấy gả cho Thái tử vào hai năm trước, nghe nói lúc đó Thái tử mắc bệnh hiểm nghèo, sức khỏe vô cùng kém, Thái tử phi gả vào Đông cung cũng có ý xung hỉ. Trong hai năm qua, Thái tử phi cũng giống như Thái tử, sống ru rú trong nhà, không xuất hiện trước mặt mọi người. Tiêu Quyết chắc là không quá hợp với Thái hậu, nhưng không ngờ lại có thể gặp được Thái tử phi ở chỗ Thái hậu. Nghĩ đến ánh mắt của Thái tử phi nhìn nàng vừa rồi, Khương Họa cảm thấy người này chắc chắn có bí mật gì.
Nàng đứng dậy cúi đầu thi lễ: "Khương Họa gặp qua Thái tử phi nương nương".
“Khương cô nương miễn lễ". Giọng điệu của Vũ Lục hờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thiep-dong-cung/3596328/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.