Vạn Đức Tường nói lời khách khí, Khương Họa sao có thể quấy rầy hắn được, chưa kể bà nội và cha nhất định sẽ tự mình thu xếp mọi việc, cho dù thực sự có thiếu thứ gì cũng không thể để Vạn Đức Tường mang đến cho mình.
Khương Họa cúi người thi lễ: "Nhọc ngài nhớ thương, ta không thiếu thứ gì cả".
Thực ra, Vạn Đức Tường rất ngóng trông Khương Họa có chỗ cần dùng đến mình, sau khi suy nghĩ một hồi thì nói: "Các cửa hàng nổi tiếng ở kinh đô, Trân Bảo các và Nghê Thường các, một cửa hàng là đồ trang sức, cửa hàng còn lại là quần áo, nghe nói rất được quý nữ của Kinh Đô yêu thích, chỉ là hay phải xếp hàng rất lâu. Nếu cô nương thích, lão nô vẫn có chút mặt mũi, cô cứ báo tên của lão nô, có lẽ sẽ nhanh hơn một chút".
“Cảm ơn ngài" - Khương Họa đành phải cảm ơn lần nữa: “Nếu ta đi, nhất định sẽ báo tên của ngài".
Phong Tam âm thầm cười, để lấy lòng Khương cô nương, Vạn tổng quản thậm chí còn nghiên cứu xem các quý nữ ở kinh đô thích gì nữa chứ.
Vạn Đức Tường thực sự không biết cô gái nhỏ có hứng thú với cái gì nữa, vẽ vời thì ông không biết gì nên không dám ở lại quá lâu, sợ cô gái nhỏ sẽ cảm thấy nhàm chán, đành phải cáo từ về Đông cung phục mệnh.
Khương Vĩ đi cùng Khương Họa đến viện của nàng, ở ngay bên cạnh chỗ lão thái thái.
Khương Họa cẩn thận cất hai bức tranh đi, rửa mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thiep-dong-cung/3596326/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.