Đầu mùa đông, nước sông chưa đóng băng, hai bên bờ cũng không có cây cối xanh tươi.
Khương Họa nhận lấy mấy tờ bản mẫu chữ khải Khương Trừng giao cho, xem kỹ rồi cười nói: “Con thuyền lay động, viết như thế này đã rất tốt rồi”. Nhìn thấy dáng vẻ ảo não của em trai, nàng xoa đầu cậu trấn an.
Khương Trừng mặc cẩm bào màu xanh ngọc do mợ tự tay may trước khi rời đi. Mợ sợ phương bắc quá lạnh sẽ có thể làm đông lạnh Khương Trừng từ nhỏ đã lớn lên ở Giang Nam. Bộ cẩm bào được làm phồng lên nên khiến tiểu công tử tuấn tú đáng yêu trở nên mập mạp hơn, cộng thêm chiếc áo choàng khoác bên ngoài, mấy trang chữ đã viết, trên trán nhỏ của Khương Trừng đã đọng lại một lớp mồ hôi mịn.
Khương Trừng nghiêng đầu, tránh đi tay của chị gái, bất mãn nhìn nàng chằm chằm, "Họa Họa, tùy tiện đụng vào đầu đàn ông là không được".
“Đệ bao nhiêu tuổi chứ?!” - Ngón trỏ thon thả và cân đối của Khương Họa khẽ điểm lên trán cậu, móng tay bóng loáng hồng hào dính đầy mồ hôi mịn của Khương Trừng. Khương Họa cúi đầu nhìn rồi cầm lấy khăn tay lau tay, sau đó cẩn thận lau trán Khương Trừng, giúp cậu cởi bỏ áo choàng: "Đệ mặc dày quá, cho dù là lúc lạnh nhất ở kinh đô thì cũng đủ chống lạnh rồi".
"Đệ đã bảy tuổi rồi! Cậu nói đệ lớn rồi!".
- Đủ lớn để bảo vệ tỷ rồi.
Khương Trừng không nói với nàng những gì mà cậu đã dặn dò mình, tùy nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thiep-dong-cung/3596318/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.