Đế Tuyệt Trần nhấc áo bào đi vào nhà: "Độc phát." "Tối qua không phải không có chuyện gì sao?" Đế Tuyệt Trần ngồi vào ghế, rót cho mình chén trà. Bàn tay nho nhỏ nâng chung trà lên, một hơi uống sạch. Động tác lưu loát, liền mạch. Tuy bộ dạng trở thành tiểu hài tử nhưng toàn thân hoàn toàn là khí thế thượng vị giả. Sau khi uống nước xong, hắn mới xoay đầu lại, đáy mắt hiện lên hào quang nhàn nhạt màu tím: "Chỉ là tối hôm qua mà thôi, muốn hoàn toàn giải độc còn cần hai tháng." Bắc Huyền gật nhẹ đầu, Tiêu Dao Hồi Xuân tán kia là độc dược gì hắn thật sự không hiểu nhiều lắm. "Chử tử, khi nào chúng ta trở lại Thiên Khải?" "Từ khi nào ta nói qua phải trở về hả?" "Không phải Phượng cô nương để cho chúng ta thay nàng trông giữ Phượng phủ hay sao?" Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve chén trà: "Chúng ta ở lại chỗ này trông giữ nàng, Phượng phủ được xây ở đó, chẳng lẽ còn sợ nó mọc chân chạy đi sao?" Thái độ của Đế Tuyệt Trần, Bắc Huyền đã sớm đoán được. Hắn nhìn người trước mặt, thở dài một tiếng. Quả nhiên.. Tình yêu hại chết người ah!
"Chủ tử, vậy ngài có tính toán gì không?" Đế Tuyệt Trần giương nhẹ khóe môi. "Sau ngày ngươi sẽ biết.." Hắn nheo mắt lại, nhớ lại biểu cảm của Phượng Sở Ca khi nghe hắn gọi Nhục Đoàn là "Con mèo ngu xuẩn". Hắn thật sự là càng ngày càng chờ mong thời điểm Phượng Sở Ca biết rõ thân phận chân chính của hắn! Nghĩ lại con mèo ngu xuẩn kia, thần sắc Đế Tuyệt Trần biến đổi. Chết tiệt.. Con mèo ngu xuẩn kia vậy mà lại chiếm lấy nương tử tương lai của hắn! Lúc này, Nhục Đoàn một thân trắng tuyết đang lười biếng ghé vào lòng Phượng Sở Ca. Nó duỗi móng vuốt ra, ngáp một cái thật mạnh. Cuộc sống thật hoàn mỹ ah! Ánh mặt trời thật xán lạn ah! Nhục Đoàn nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp nhưng bỗng chốc có một con gió lạnh thổi qua, cả thân thể nó nhịn không được run rẩy.
Nó đứng dậy nhìn ngắm bốn phía nhưng không thấy những người khác, chỉ thấy Mộ Dung Tĩnh cùng Hách Liên Cẩn Du vẻ mặt quỷ dị đứng ở bên cạnh, hai người đều hiện sát ý. Thấy họ như vậy, Nhục Đoàn xù lông, quơ quơ móng vuốt. Lại nhìn Hách Liên Cẩn Du và Mộ Dung Tĩnh, đáy mắt không khỏi xem thường. Hai người này nhất định là đang nuôi ý tưởng xấu xa muốn mưu hại chủ nhân. Chỉ là.. Bọn họ có bản lĩnh đó sao? * * * Cuối cùng Hách Liên Cẩn Du cũng lưu lại, tất cả đều quyết định sáng sớm ngày mai rời đi. Dù sao hiện tại trời cũng không còn sớm, nếu đi ngay bây giờ chỉ sợ phải đi cả đêm rồi. Sau khi về đến phòng, Tử Lan các nàng không ức chế nổi hưng phấn. "Thật tốt quá, tiểu thư có thấy thần sắc Hách Liên Cẩn Du không? Thật sự là quá hả giận mà! Lúc trước hắn còn vênh mặt hất hàm sai khiến, này có kết cuộc như vậy, thật là quá dễ chịu. Ta đoán, chờ hắn trở về Thiên Khải nhất định sẽ bị mọi người cười đến rụng răng đấy!" Nghĩ đến ngày ấy Hách Liên Cẩn Du muốn dùng việc nhập học Vân Thiên học viện áp chế hoàng đế và hoàng hậu buộc phải lui hôn với tiểu thư, trên mặt Tử Lan đầy hả giận. Phượng Sở Ca nhướng mày, ánh mắt đảo qua Tử Lan: "Là hắn vận khí không tốt gặp phải ta." "Mặc kệ như thế nào, chung quy là hắn đáng đời!" Tử Lan nói xong, lại nghĩ tới điều gì: "Tiểu thư.. Trước người nói không quen đệ nhất mỹ nam, sao hiện tại lại không giống vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]