Đế Tuyệt Trần nhấc áo bào đi vào nhà: "Độc phát."
"Tối qua không phải không có chuyện gì sao?"
Đế Tuyệt Trần ngồi vào ghế, rót cho mình chén trà.
Bàn tay nho nhỏ nâng chung trà lên, một hơi uống sạch.
Động tác lưu loát, liền mạch.
Tuy bộ dạng trở thành tiểu hài tử nhưng toàn thân hoàn toàn là khí thế thượng vị giả.
Sau khi uống nước xong, hắn mới xoay đầu lại, đáy mắt hiện lên hào quang nhàn nhạt màu tím: "Chỉ là tối hôm qua mà thôi, muốn hoàn toàn giải độc còn cần hai tháng."
Bắc Huyền gật nhẹ đầu, Tiêu Dao Hồi Xuân tán kia là độc dược gì hắn thật sự không hiểu nhiều lắm. "Chử tử, khi nào chúng ta trở lại Thiên Khải?"
"Từ khi nào ta nói qua phải trở về hả?"
"Không phải Phượng cô nương để cho chúng ta thay nàng trông giữ Phượng phủ hay sao?"
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve chén trà: "Chúng ta ở lại chỗ này trông giữ nàng, Phượng phủ được xây ở đó, chẳng lẽ còn sợ nó mọc chân chạy đi sao?"
Thái độ của Đế Tuyệt Trần, Bắc Huyền đã sớm đoán được.
Hắn nhìn người trước mặt, thở dài một tiếng.
Quả nhiên.. Tình yêu hại chết người ah!
"Chủ tử, vậy ngài có tính toán gì không?"
Đế Tuyệt Trần giương nhẹ khóe môi.
"Sau ngày ngươi sẽ biết.."
Hắn nheo mắt lại, nhớ lại biểu cảm của Phượng Sở Ca khi nghe hắn gọi Nhục Đoàn là "Con mèo ngu xuẩn".
Hắn thật sự là càng ngày càng chờ mong thời điểm Phượng Sở Ca biết rõ thân phận chân chính của hắn!
Nghĩ lại con mèo ngu xuẩn kia, thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038655/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.