"Chủ tử, ngài.. ngài nhìn ta như vậy làm gì?"
A Trần nhẹ nhàng giương mắt: "Nhớ kỹ, nhiệm vụ duy nhất của ngươi đó là làm thật tốt cữu cữu của ta. Những thứ khác đừng nên hỏi lại."
Bắc Huyền lau mồ hôi: "Vâng.. Thuộc hạ minh bạch!"
"Tốt rồi, không có chuyện gì khác thì đi xuống trước đi, trở lại phòng của ngươi đi."
Bắc Huyền nghe tiếng, lúc này mới cáo lui.
Bên ngoài, Bắc Huyền giật giật khoé miệng.
Lãnh khốc vô tình như vậy mới là chủ tử của hắn!
Thật sự không biết chủ tử làm sao có thể giả vờ đáng yêu và đáng thương như vậy đối với Phượng Sở Ca.
Nghĩ đến Phượng Sở Ca, Bắc Huyền nheo mắt lại, thở dài một tiếng.
"Ai.. Hỏi thế gian tình là gì, lại biến chủ tử thành như vậy.."
Hắn tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh chặn đường đi của hắn.
Bắc Huyền cả kinh, ngầng đầu lên đã thấy Phượng Sở Ca trêu tức nhìn mình.
"Hắc hắc.. Là Phượng cô nương sao.."
"Cữu cữu A Trần, vừa từ chỗ A Trần trở về à?"
"Đúng vậy.."
Lông mày Phượng Sở Ca khẽ động: "Ngươi vừa nói cái gì chủ tử thế?"
"Hả?" Tâm Bắc Huyền hạ xuống một nhịp, ưỡn ra khuôn mặt tươi cười: "Phượng cô nương nghe lầm rồi."
"Vậy sao?" Đôi con ngươi Phượng Sở Ca trêu tức nhìn Bắc Huyền.
Đôi mắt kia phảng phất như có thể thấy rõ được nội tâm con người, làm cho Bắc Huyền cảm giác mình không chỗ che giấu.
"Phượng cô nương nhất định nghe nhầm rồi, cháu trai A Trần của ta tên gọi Chu Tử Trần.. Vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038632/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.