Phượng Sở Ca thay A Trần dịch lại chăn bông rồi ra khỏi phòng..
Nửa đêm A Trần đã tỉnh.
Mở mắt ra, phát hiện mình đã nằm ở trong phòng.
Trong bóng tối, đáy mắt hắn chớp động lên hào quang nhàn nhạt màu tím.
Hắn nhớ rõ, trước đó ở hoa viên hắn gặp được Phượng Triêu Dương, về sau xảy ra chuyện gì hắn không rõ nữa rồi.
Bất quá, hắn có thể tinh tường cảm giác được vết tích bị trói trên tay.
Nhìn vết tích này cùng với mùi vị Phượng Sở Ca lưu lại trong không khí, A Trần không khó để đoán được đến cùng xảy ra chuyện gì.
Đôi con ngươi loé lên quang mang, trong mắt hắn sinh ra vài tia hàn ý.
Đế Tuyệt Trần hắn, chưa bao giờ mặc cho người ta khi dễ như vậy.
Cũng chưa bao giờ phải dựa vào một nữ nhân bảo hộ thế này!
Thế nhưng mà..
Hiện tại hắn chẳng khác nào một tên phế nhân..
Ngay lại thời điểm hắn đang suy nghĩ, ngoài cửa, một đạo bóng đen thoáng hiện.
Tuy giờ phút này A Trần không có linh lực, nhưng giác quan vẫn nhạy cảm vô cùng.
Cửa thoáng cái bị mở ra, một thân ảnh màu đen tiến vào.
"Chủ tử.." Thanh âm khàn khàn vang lên.
A Trần nghe được thanh âm này, con mắt khẽ nheo lại. "Bắc Huyền.."
"Vâng, chủ tử, là thuộc hạ!" Dứt lời, một đạo thân ảnh màu đen từ giữa không trung hạ xuống trước mặt A Trần.
"Chủ tử, thuộc hạ đến chậm." Thanh âm người tới hơi khàn, một thân xiêm y màu đen che kín thân thể, thẳng tắp nửa quỳ trước mặt A Trần, trong giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038624/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.