Lục Trúc đứng bên người nhìn Phượng Sở Ca cười, chỉ cảm thấy sau lưng bay lên một tia hàn ý.
Trước đây, chỉ cần tiểu thư lộ ra nụ cười này, chắc chắn không có việc gì tốt.
Nhớ tới trước đó vài ngày tiểu thư từ yến hội trở về, Tử Lan nói với nàng những chuyện kia.
Đáy lòng Lục Trúc âm thầm vì Hách Liên Cẩn Du cầu nguyện.
Chỉ mong Hách Liên Cẩn Du đừng chết quá thảm.
"Meow ô!" Đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Ngay sau đó, một viên thịt màu trắng thẳng tắp bay thẳng vào ngực Phượng Sở Ca.
Phượng Sở Ca nhìn viên thịt lạnh run trong ngực, lại nhìn A Trần cách đó không xa đang tiến lại, giật giật môi, "A Trần, làm sao vậy?"
A Trần khoanh tay trước ngực, dựa vào một bên lan can, lạnh lùng nhướng mày: "Con mèo ngu xuẩn này ăn vụng bánh ngọt của nương tử."
"Meow ô!" Nhục Đoàn lại kêu lên một tiếng.
Cái bánh ngọt kia thật sự ăn rất ngon mà!
Ô ô.. chủ nhân thật sự quá bất công rồi! Chỉ mua bánh ngọt cho hài tử kia, lại không mua cho nó..
Phượng Sở Ca giật nhẹ khoé mắt.. "Bánh ngọt sao? Mua lại là được.."
"Tiểu thư, chỗ ta còn một chút.." Lục Trúc lên tiếng.
"Đi, A Trần, bánh chỗ Lục Trúc đưa cho ngươi."
"Không cần." Thần sắc A Trần đột nhiên lạnh lại.
Hắn cũng không phải bởi vì không có bánh ngọt ăn mà tức giận. Chỉ là, đây là vật đích thân Phượng Sở Ca mua cho hắn. Hắn còn chưa nỡ ăn đã bị con mèo ngu xuẩn ăn hết rồi..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038619/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.