Nghĩ như vậy, đáy mắt A Trần lộ ra mấy phần khác thường..
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Lão giả cũng không nhiều lời, chỉ duỗi tay quơ quơ lọ thuốc.
A Trần thấy vậy liền quay đầu: "Nữ nhân, cho ta mười lượng bạc."
Phượng Sở Ca tiến lên nhìn lão giả ăn mặc lôi thôi, khẽ chau mày.
Bộ dạng này có thể không giống phanh sứ* sao?
*Phanh sứ: Kẻ lừa đảo, lừa gạt.
Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
"Tiểu Trần Trần.. Coi chừng hắn là kẻ lừa đảo.."
A Trần rũ mắt: "Hắn không phải là kẻ lừa đảo."
Thấy A Trần kiên trì, Phượng Sở Ca khẽ lắc đầu, thôi vậy, cũng chỉ có mười lượng bạc mà thôi.
Cũng không thể vì mười lượng bạc mà tổn thương tâm linh nhỏ bé yếu ớt của đứa trẻ a..
Những đạo lý này về sau nàng lại chậm rãi cùng hắn nói.
"Tử Lan, lấy mười lượng bạc."
Tử Lan có chút không vui, nàng cũng cho rằng lão giả này chắc chắn là kẻ lừa đảo.
Cho kẻ lừa đảo tiền không bằng cho những người chân chính khó khăn còn hơn.
Nhưng giờ tiểu thư đều đã mở miệng, nàng cũng chỉ có thể lấy bạc ra.
A Trần đem bạc gia cho lão giả kia, đáy mắt lão hiện lên một vài tia sáng rồi cười nói: "Mỗi đêm trăng tròn phục dụng một viên, ba tháng tất thấy hiệu quả."
Dứt lời, lão giả bỏ bạc vào trong ngực, quay người tiếp tục rời đi..
A Trần tiếp nhận lọ thuốc, nhìn cái lọ lộ ra hào quang trắng muốt, hắn nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Phượng Sở Ca đứng một bên cầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038615/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.