Hai người tương tác với nhau, phảng phất như muốn ngăn cách với tất cả tất cả mọi người.
Hách Liên Tử Hiên đứng ở chỗ này giống như một người dư thừa, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, cũng không tự muốn tự làm mất mặt nên đi về phía vị trí của mình.
Đợi Hách Liên Tử Hiên rời đi, A Trần lúc này mới ngồi thẳng ngồi thẳng người, quay đầu nhìn Phượng Sở Ca, vẻ mặt nghiêm túc.
"Nữ nhân, về sau không cho phép ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy."
Phượng Sở Ca vốn dĩ cầm lấy thứ gì đó rồi bắt đầu ăn, một câu nói kia suýt nữa thì làm nàng bị sặc.
Nàng giật giật môi nhìn về phía A Trần: "Tiểu quỷ, tỷ tỷ nhà ngươi vốn thiên sinh lệ chất."
Lông mày A Trần hơi động một chút, hai tay khoanh trước ngực: "Mặc kệ, dù sao ngươi cũng không được ăn mặc xinh đẹp như vậy trước mặt người khác."
Phượng Sở Ca sắc mặt cứng đờ.
Nàng phát hiện tư duy tiểu tử này nàng thật khó có thể lý giải..
* * *
Cùng lúc đó, cơ hồ tất cả mọi người hữu ý hay vô tình đều nhìn lại đây.
Mọi người ở đây nhìn Phượng Sở Ca với những ánh mắt khác nhau.
Có cực kỳ hâm mộ, có giật mình, có xem thường.
Trong đám người thế nhưng lại có hai ánh mắt đặc biệt một mực rơi trên người Phượng Sở Ca.
Một là nữ tử trước mặt đã biết Phượng Sở Ca, Thuỷ Ngọc Nhi.
Còn lại là người trước đó gả đến Vân gia Phượng Thiển Tuyết.
Thuỷ Ngọc Nhi giật mình sững sờ ngồi tại chỗ, hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038591/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.