Tứ đại gia tộc, vừa vặn người của hai gia tộc ngồi cùng một hàng.
Dung gia cùng Vân gia ngồi một hàng.
Phượng gia thì cùng Thuỷ gia ngồi một hàng.
Vị trí trống kia không biết có khéo hay không lại ngay bên cạnh Thuỷ Ngọc Nhi.
Trên chỗ ngồi, vẻ mặt Thuỷ Ngọc Nhi âm trầm nhìn về phía Phượng Sở Ca, thần sắc càng lúc càng khó coi.
"Là ngươi." Đến khi Phượng Sở Ca tới gần, Thuỷ Ngọc Nhi mới cắn răng, trong cổ họng gằn ra hai chữ.
Phượng Sở Ca liếc qua Thuỷ Ngọc Nhi, khiêu mi cười nhạt: "Lại gặp mặt, Thuỷ cô nương.."
Nàng nhẹ nhàng cười làm Thuỷ Ngọc Nhi đau con mắt.
Nếu không phải nơi đây là hoàng cung, đoán chừng Thuỷ Ngọc Nhi sẽ lập tức phát tác.
"Ngươi ngồi ở chỗ này làm gì? Đây không phải là vị trí của ngươi." Thấy Phượng Sở Ca bọn họ muốn ngồi xuống, Thuỷ Ngọc Nhi lạnh lùng cười một tiếng.
Phượng Sở Ca không lên tiếng, trực tiếp ngồi xuống.
"Đến, A Trần ngồi ở đây." Phượng Sở Ca gọi A Trần, để hắn ngồi ngay bên cạnh mình.
Nhìn thấy A Trần ôm Nhục Đoàn một đường bị hành hạ đến đây, âm thanh chói tai có chút ngừng lại.
Nó đột nhiên mở mắt ra kêu "Meow ô" một tiếng..
Lúc này Thuỷ Ngọc Nhi mới chú ý tới hài tử sau lưng Phượng Sở Ca cùng con mèo trong ngực hắn, không lên tiếng.
Nàng ta đưa tay xoa mặt mình.
Tuy vết sẹo theo thời gian đã giảm đi..
Nhìn thấy con mèo này, Thuỷ Ngọc Nhi vẫn nhớ đến sự tình ngày ấy.
Đáy mắt nổi lên tia ngoan lệ, Thuỷ Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038589/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.