A Trần tiếp tục trừng.
Ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén thẳng tắp bắn về phía Nhục Đoàn.
Nhục Đoàn có thể trốn trong ngực Phượng Sở Ca nên cũng không sợ hắn.
Nó biết rõ lúc này A Trần không thể nào bắt được nó.
Nhục Đoàn quả thật thông hiểu nhân tính.
Có lẽ ý thức được điểm này, nó càng thêm đắc ý..
Một hồi chiến tranh vô hình chậm rãi hạ màn.
Cuộc chiến ánh mắt giữa A Trần cùng Nhục Đoàn, Phượng Sở Ca không có nhìn thấy, nàng chỉ dựa vào một bên chợp mắt.
Cho đến khi xe ngựa dừng lại, Tử Lan lái xe bên ngoài lên tiếng: "Tiểu thư, đến hoàng cung rồi.."
Lúc này Phượng Sở Ca mới mở mắt ra: "A Trần, chúng ta đã đến nơi, xuống thôi."
Phượng Sở Ca xuống xe trước, chờ hồi lâu nhưng không trông thấy A Trần xuống.
Vén màn xe lên, chỉ thấy A Trần mặt không biểu tình dựa vào một bên.
"Làm sao vậy? Không xuống xe?"
A Trần khoanh tay trước ngực, gương mặt lạnh lùng, rất ngạo kiều mà mở miệng: "Quá cao, ta không thể xuống được."
Phượng Sở Ca nhìn khoảng cách có chút cao, cuối cùng nói: "Ta ôm ngươi xuống!"
Nghe vậy, lông mày A Trần hơi động một chút, khoé môi không dấu vết gợi lên một đường cong.
Phượng Sở Ca tiến lên, đang muốn ôm hắn thì phát hiện trong ngực nàng còn ôm Nhục Đoàn, căn bản không rút tay ra được.
Vừa muốn gọi Tử Lan đến hỗ trợ, A Trần đã nói: "Ta giúp ngươi ôm Nhục Đoàn.. Ngươi ôm ta."
"Meow ô.." Thời điểm A Trần nói xong lời này, Nhục Đoàn trong ngực Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038587/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.