Phượng Sở Ca nhìn mèo con cuộn tròn trong ngực: "Đúng vậy, thực đáng yêu quá đi."
A Trần mím môi: "Thực ngốc."
Nghe được chữ "ngốc" này, mèo con đột nhiên ngẩng đầu lên nhe răng trợn mắt. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt A Trần, nháy mắt lại héo xuống.
Thấy động tác qua lại lẫn nhau của họ, Phượng Sở Ca không khỏi nở nụ cười: "Tiểu tử nhục đoàn này giống như có chút sợ ngươi."
Nàng đã được chứng kiến sự lợi hại của mèo con đấy!
Trước kia đối mặt huynh muội Thuỷ gia thì lợi hại như vậy, lúc này lại không lên nổi tinh thần, có thể thấy được nó sợ A Trần rồi..
"Nhục Đoàn?" A Trần liếc mắt.
"Tên đặt không tệ, rất hợp với nó.."
Phượng Sở Ca nghẹn lại.
Nàng chỉ là thuận miệng gọi mà thôi..
Bất quá, danh tự này đúng là rất phù hợp với nó đấy.
Phượng Sở Ca vươn tay khẽ vuốt ve cọng lông Nhục Đoàn, "Được, vậy sau này gọi là Nhục đoàn.."
Móng vuốt Nhục Đoàn giữa không trung vũ động hai cái giống như đang kháng nghị, nhưng cuối cùng gặp ánh mắt A Trần mà hoàn toàn lắng xuống.
Phượng Sở Ca nhướng mày nhìn một màn này.
Hiện tại nàng có thể hoàn toàn khẳng định Nhục Đoàn thật sự sợ A Trần.
Ánh mắt chợt thoáng qua bát mì trên bàn, Phượng Sở Ca kinh hô: "Ai nha, mau ăn, nếu không ăn mì sẽ nở hết mất!"
A Trần cầm lấy đôi đũa bắt đầu di chuyển.
Mới ăn một miếng, sắc mặt A Trần hơi đổi.
"Như thế nào? Ăn ngon sao?" Phượng Sở Ca hỏi rõ, đáy mắt lộ ra một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038585/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.