"Suy nghĩ cái gì? Hài tử kia không có việc gì." Nhận thấy thần sắc mấy người, Phượng Sở Ca nhướng mày nói.
"Nữ nhân, ta không phải hài tử." Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một giọng nói.
Rõ ràng là thanh âm non nớt của tiểu hài tử nhưng lúc này lại lộ ra lãnh ý không thuộc về hài tử mà như người trưởng thành.
Tiểu hài tử mặc bộ trường bào đen thiếp vàng đứng cách đó không xa.
Mặt hắn hơi tròn, có chút béo của trẻ con. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia là đôi mắt to tròn.
Lông mi thật dài rũ nhẹ xuống càng làm cho đôi mắt kia càng thêm to tròn.
Rõ ràng chỉ là đôi mắt hài tử ngây thơ nhưng đáy mắt lại lộ ra lão thành không thuộc về hài tử.
Hắn khoanh tay trước ngực, dựa vào một bên, áo choàng đen buông thõng trên người.
Bộ dạng này như là tiểu hài tử trộm mặc xiêm y đại nhân. Vốn nên buồn cười vô cùng nhưng có thể tư thế hắn đứng một bên, con ngươi hơi nghiêng, làm người cảm thấy hắn mang một khí thế độc đáo bễ nghễ thiên hạ.
Phượng Sở Ca lập tức sững sờ, ba người bên cạnh cũng hai mặt nhìn nhau.
Phượng Sở Ca thật sự không nhịn được nở nụ cười.
"Ngươi là hài tử nhà ai? Kỹ thuật diễn trời sinh tốt như vậy." Vừa nói, Phượng Sở Ca vừa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. "Ai nha, còn có khuôn mặt này, lớn lên thật đáng yêu."
Phượng Sở Ca trời sinh đối với tiểu hài tử không có sức chống cự, dù kiếp trước nàng là sát thủ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038554/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.