Chương trước
Chương sau
Con gái con rể hồi phủ thăm họ, vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi đương nhiên vô cùng vui mừng, nếu chỉ có con gái một thân một mình trở về, đương nhiên cũng bị người đời nói vài câu phàn nàn, nhưng do con rể đưa về thì sẽ không giống nhau .
Còn Vệ Huyên lại bị nhạc phụ đại nhân trong hưng phấn xách đi.
A Uyển kéo tay mẹ Công chúa, kỳ lạ nói: “Mẹ, cha hưng phấn gì đó?”
“Không cần để ý đến ông ấy, phỏng chừng lại là chút chuyện bản tranh chữ đơn lẻ triều trước, Huyên Nhi đã quen với việc tìm kiếm những thứ này để làm ông ấy hài lòng.” Trưởng Công chúa Khang Nghi lơ đễnh nói: “Các con hôm nay tiến cung chưa? Ngũ Hoàng tử phi là người thế nào?” Bà khá quan tâm đến Ngũ Hoàng tử phi mới lên này.
A Uyển liền nói ấn tượng đại khái của mình đối với Ngũ Hoàng tử phi, thấy mẹ Công chúa mặt mày dịu dàng nói: “Xem ra là cô nương không tồi, đáng tiếc . . . . . .”
A Uyển không biết mẹ Công chúa đáng tiếc cái gì, nhưng nàng biết mẹ Công chúa tất nhiên không có kiểu lý do đáng tiếc như trong tưởng tượng của nàng, sợ là càng sâu một chút.
Chờ nha hoàn dâng trà và điểm tâm, A Uyển nhìn nhìn, đột nhiên tiến sát gần bà, nhỏ giọng hỏi han: “Mẹ, vị Úc đại phu kia thế nào? Có ích không?”
Trưởng Công chúa Khang Nghi đang ở uống trà, nghe thấy lời con gái, bỗng nhiên sặc, A Uyển sợ tới mức vội qua vỗ lưng cho bà, sau đó nhìn thấy mẹ Công chúa nhà mình xưa nay ung dung điềm tĩnh, dịu dàng đẹp như hoa lúc này bộ dạng có chút xấu hổ bất đắc dĩ.
“. . . . . . Thế mà bọn họ còn nghĩ ra!” Trưởng Công chúa Khang Nghi bất đắc dĩ nói: “Ta đã lớn tuổi rồi, sao còn nghĩ đến những chuyện như thế này? Nuôi một mình con, đời này ta đã hài lòng rồi.” Nhìn thấy dáng vẻ con gái từ một bọc nhỏ, từng năm từng năm một lớn lên thành đại cô nương, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu và thỏa mãn, mà có cảm giác thành công, Trưởng Công chúa Khang Nghi tuy rằng cũng tiếc nuối bản thân không thể sinh thêm một đứa, nhưng cũng đã thỏa mãn.
Lúc trước, khi sinh đứa nhỏ khiến bà cảm thấy được thế gian này chưa bao giờ có nỗi đau đớn như vậy, sau khi trải qua nỗi đau sinh con, bà liền cảm thấy về sau dù có trải qua nỗi đau đớn gì cũng không bằng loại nỗi đau xé rách thân thể khi sinh con này. Nhưng loại đau đớn này dần dần qua đi, khi cùng trượng phu tình cảm thắm thiết không tránh khỏi vẫn nghĩ muốn sinh thêm một đứa cho nam nhân đó.
Nữ nhân sẽ vì yêu một nam nhân thì nguyện ý sinh cho hắn đứa nhỏ, bà cũng không ngoại lệ.
Đây cũng không phải là chủ ý của nàng, A Uyển cảm thấy mình bị oan. Nhưng nghĩ đến có thể coi là tấm lòng của Vệ Huyên, đem bản thân làm bè, A Uyển cũng không tức giận, đúng theo như lời Vệ Huyên, sau khi nàng lấy chồng, cha mẹ quả thật là rất cô đơn, cho nên Vệ Huyên muốn tìm chút chuyện bận rộn cho cha mẹ -- Úc đại phu chính là một trong số đó, vẫn còn có rất nhiều, A Uyển cũng không ngăn cản hắn.
Mặc kệ có dùng hay không, có thể giữ vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi ở lại trong kinh là tốt rồi.
Tuy rằng A Uyển không biết Vệ Huyên bên dưới giúp riêng Hoàng đế làm gì, nhưng ngẫu nhiên đôi câu vài lời Vệ Huyên toát ra, biết về sau này triều Đại Hạ có thể sẽ không thái bình, phía Bắc, phía Nam và vùng duyên hải Đông Nam đều có tai hoạ ngầm, vẫn là giữ cha mẹ ở lại trong kinh trước. Trước kia nàng biết, chờ sau khi nàng thành thân, cha mẹ có ý dự định cùng nắm tay nhau rời kinh du ngoạn, nhưng lúc này phỏng đoán có thể xảy ra chuyện, biết bên ngoài có thể sẽ có nguy hiểm, nàng làm sao yên tâm nổi?
“Mẹ, người năm nay mới ba mươi tuổi đầu, đâu mà già?” A Uyển không để bụng nói, mặc kệ mẹ Công chúa có thể sinh hay không, trước hết tìm lấy cớ cái giữ họ ở lại kinh thành một hai năm, trong một hai năm hẳn là có kết quả.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười chọc vào đầu nàng, “Nói nhảm, rất nhiều người tuổi như ta đều làm tổ mẫu rồi.”
“Nhưng thật sự không già, mẹ xem trên mặt mẹ cũng chưa nếp nhăn gì, cha nhìn trông cũng là chỉ mới ba mươi mốt, hai người đứng chung một chỗ, nói hai người hai mươi cũng có người tin đó.” A Uyển là người thật thà, nhưng lời này người bên ngoài nghe vào trong tai, lại có hiềm nghi nịnh nọt, làm cho A Uyển thực sự không nói nên lời.
Hơn ba mươi tuổi đâu có già? Tuy rằng cũng coi như là sản phụ lớn tuổi đi, nhưng hai đời của A Uyển, cũng không hiếm thấy sản phụ khoang ba mươi bốn mươi tuổi, người ta còn không phải rất bình an sinh tiếp con đứa nhỏ như thường? Khi ở trong thôn trang Tiểu Thanh Sơn, nàng cũng không hiếm thấy phụ nữ dân gian hơn ba mươi tuổi khi mang thai sinh con cùng con dâu, thậm chí con sinh ra còn giao con dâu cùng nhau cho bú.
Cho nên, A Uyển tin chắc hơn ba mươi tuổi sinh con cũng không muộn.
“Mẹ, người mấy năm nay đi theo Liễu Tiêu đánh quyền, cơ thể không phải tốt rất nhiều sao? Nhìn cũng trẻ hơn vài tuổi, không chừng sẽ có kỳ tích.” Trước kia nàng đã sớm biết tâm nguyện của mẹ Công chúa còn muốn sinh một đứa, cho nên A Uyển liền chọn lời hay để nói, tuy rằng cha mẹ có sinh cho nàng sinh một đệ muội hay không, nàng cũng không phải để ý như vậy.
Trưởng Công chúa Khang Nghi chỉ coi như con gái đang an ủi bà, cũng không để ở trong lòng, ngược lại nói đến La Ký Linh đang dưỡng thân thể trong viện cho khách, A Uyển nếu đã đến đây, ít nhiều cũng phải qua thăm nàng.
Lúc các nàng đến, La Ký Linh đang thêu một cái ví bằng sợi chỉ tiền, thấy hai người cùng đến, vội vàng đứng dậy hành lễ với hai người, đối với quan tâm của A Uyển, cảm kích nói: “Đa tạ Lục muội muội quan tâm, thân thể của tỷ đã ổn hơn, đại phu nói qua mấy ngày là có thể khỏi hẳn, rất may mắn không có lưu lại di chứng gì.” Nói xong, nàng lại cảm kích bước lên hành lễ với Trưởng Công chúa Khang Nghi, đa tạ sự chăm sóc cẩn thận mấy ngày nay của bà.
Nữ tử đẻ non giống như ở cữ bình thường, không chỉ đơn giản không thể ra gió, còn phải cẩn thận điều dưỡng, nếu không tương lai dễ dàng lưu lại gốc bệnh, có trở ngại cho con nối dõi. Nếu còn ở Lưu gia, chỉ sợ vậy thì chuyện kia hỏng bét, căn bản không có cách nào khác để nàng an tâm điều dưỡng.
Nghĩ đến đây, La Ký Linh buông mắt, không hề suy nghĩ chuyện Lưu gia.
Mấy ngày qua, nàng suy nghĩ rất nhiều, cùng với cơ thể dần khỏe lại, nàng biết bản thân phải đưa ra một điều lệ.
Nàng muốn hòa ly.
Nhưng mẫu thân. . . . . .
Sau khi A Uyển và Trưởng Công chúa Khang Nghi rời đi sau, Trưởng Công chúa Khang Nghi thở dài: “Nha đầu Linh tâm tính không tồi, đáng tiếc có mẫu thân như vậy.”
Tiếp đó, liền nói với con gái chuyện La Ký Linh muốn cùng Lưu Tuấn hòa ly, nhưng lại bị Nhị phu nhân ngăn cản, Nhị phu nhân kiên quyết không đồng ý để con gái hòa ly, thậm chí nói nếu con gái dám hòa ly, bà ta sẽ không nhận đứa con gái này nữa. Nhị phu nhân là người nói được, nếu náo loạn, sợ là ngay cả lão phu nhân cũng không trấn áp được bà ta, về phần La Minh thì càng đừng nói nữa, lúc này ông ta ít phát tác nam tử hán, đại đa số khi chỉ biết nghe lời vợ.
A Uyển nhíu mày, “Nhị bá mẫu thật là. . . . . . Vậy thì làm sao bây giờ? Chỗ lão phu nhân nói thế nào?”
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười mà không phải cười nói: “Lão phu nhân đương nhiên là muốn để ta ra mặt đến ép Nhị phu nhân, đáng tiếc lần này Nhị phu nhân quyết tâm, ta cũng không thể đi làm kia kẻ ác.”
Nghe đến đó, A Uyển cũng có chút khó chịu với tổ mẫu, bản thân mình không ép được, liền muốn mượn thân phận mẹ Công chúa của nàng để hành sự, cũng không ngẫm lại cho dù là kết quả gì, cuối cùng Nhị phòng cũng phải trách móc mẫu thân mình. Tuy rằng mẹ Công chúa sẽ không quá để ý, nhưng không chừng có ai đó sẽ nói vài ba câu trước mặt cha Phò mã, không ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
Cho nên việc này rất căng thẳng.
Thật sự sốt ruột!
A Uyển không nhịn được oán giận một câu: “Nhị bá mẫu sao có thể như vậy? Tam tỷ tỷ không phải bà ấy sinh ra sao?” Cho nên nàng thật sự không thể lý giải, sao lại có mẫu thân như vậy.
“Đây cũng không được coi là cái gì, người đời trọng con thừa tự, chỉ có con trai mới được cho là nối dõi tông đường. Cho nên vì con trai, Nhị bá mẫu con chỉ có thể buông tha con gái .” Trưởng Công chúa Khang Nghi thở dài, lại sờ mặt con gái dần dần có chút huyết sắc, lòng nói nếu bà cũng có con trai, thành thật sẽ không vì con trai mà hủy tiền đồ của con gái, bất luận xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ nào cũng sẽ là báu vật trong lòng bà, nhất định phải vì chúng mà mưu đồ.
Ở phủ Công chúa phủ hơn nửa ngày, lại cùng vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi ăn bữa tối, A Uyển và Vệ Huyên cuối cùng đã hồi phủ .
Trở lại phủ, Vệ Huyên liền gọi Úc đại phu qua đây hỏi chuyện.
“. . . . . . Dược liệu phòng nứt nẻ da làm thế nào rồi?”
“Thế tử yên tâm, tương đối rồi.”
“Núi rừng khí độc. . . . . .”
“. . . . . .”
A Uyển đứng ở ngoài tấm bình phong, mơ hồ nghe được vài câu cũng không rõ ràng, không khỏi nhướng mày. Rất nhanh liền nghe thấy vị thế tử gia nào đó chuyển đề tài, chuyển tới loại thuốc vô sinh mà Úc đại phu chuyên nghiên cứu.
A Uyển: “. . . . . .” Tại sao nàng đột nhiên cảm thấy cái gọi là chuyên môn trị liệu bệnh vô sinh của Úc đại phu chỉ là ông ta tiện mồm nói thế thôi? Quả thật ông ta cũng không tinh thông thứ này?
Chờ Úc đại phu vội vàng rời đi, A Uyển đi vào, chỉ thấy thiếu niên ngồi khoanh chân trên giường đất không biết suy nghĩ cái gì, trời đã tối muộn, cũng không gọi nha hoàn đốt đèn.
Nghe được âm thanh, hắn theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt như ra kiếm sắc đâm ra khỏi vỏ, mãi đến khi phát hiện là nàng, ánh mắt mới dịu xuống.
“Sao không sai người đốt đèn?” A Uyển giờ vờ không biết.
“A, không chú ý tới.” Vệ Huyên rất tự nhiên nói, xuống giường ấm, kéo nàng trở về phòng, sai nha hoàn chuẩn bị nước để tắm rửa.
A Uyển bị hắn kéo vào tịnh phòng, lại nhìn hắn ân cần sai người ta chuẩn bị tốt đồ tắm rửa, không khỏi nhướn mày.
Đây là lại muốn nàng làm tiểu nha hoàn hầu hạ hắn gội đầu tắm rửa ?
Chỉ là nhìn hắn vẻ mặt chờ đợi, A Uyển thật muốn kéo đứt mấy sợi tóc của hắn, hung hăng lắc hắn, hỏi hắn rốt cuộc mắc tật xấu gì, lại không cho người khác đến gần, cũng không biết hắn đang phòng bị cái gì. Lần trước có nha hoàn không cẩn thận té ngã, cách hắn gần một chút, thiếu chút nữa bị hắn vặn gãy cổ, A Uyển đã kinh hãi một trận, chỉ có thể thở dài.
Tuy rằng trong lòng oán giận tật xấu quái dị của hắn, nhưng A Uyển vẫn không nói thêm gì kéo tay áo, giúp hắn gội đầu. Tóc của hắn vừa dài vừa dày, gội đầu rất tiện, tuyệt đối cần người hầu hạ, đáng tiếc Vệ Huyên có tật xấu, sau khi A Uyển gả cho hắn, loại chuyện này liền do mình đích thân làm giúp.
Qua vài ngày, A Uyển liền nghe nói La Ký Linh cuối cùng đã mềm lòng, đồng ý không hòa ly cùng Lưu Tuấn.
Mà sở dĩ La Ký Linh đồng ý là do Nhị phu nhân lấy cái chết ra ép.
La Ký Linh mặc dù muốn cứng rắn với chuyện hòa ly nhưng nàng là con, ân sinh ân dưỡng lớn hơn trời, căn bản không có cách nào khi mẫu thân kiên trì lấy cái chết ra ép, hơn nữa nàng cũng cần làm người, nếu mẫu thân thật sự bởi vậy mà xảy ra chuyện gì, cả đời này nàng cũng xong rồi, thậm chí bị người đời kèm thêm thanh danh ngỗ nghịch bất hiếu, nửa đời sau chỉ có thể ở trong miếu.
Khi A Uyển đi thăm nàng, La Ký Linh cả người đều lâm vào một loại trạng thái u ám, sắc mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Khi nhìn thấy A Uyển và La Ký Dao, La Ký Linh đột nhiên dùng hai tay che mặt khóc, âm thanh đè thấp, nức nở, nghe thấy mà lòng người vô cùng khó chịu, cũng khiến người ta không biết làm sao an ủi nàng.
“Tất cả cũng sẽ tốt thôi.” La Ký Dao chỉ có thể an ủi nàng như vậy, “Lần này Lưu gia được bài học kinh nghiệm sẽ không dám tùy tiện ức hiếp làm nhục muội nữa, lão phu nhân cũng nói, đến lúc đó sẽ để Lưu gia tách ra, cho dù không tách ra, Lưu phu nhân cũng không thể đưa tay ra quá dài. Mà chỗ Tam muội phu. . . . . .”
“Đừng nhắc tên đó với muội!” La Ký Linh đột nhiên căm hận nói.
“Được, chúng ta không nhắc.”
Cuối cùng, La Ký Linh vẫn trở về Lưu gia, mà Lưu gia cũng đáp ứng điều kiện phủ Hoài Ân Bá đưa ra, sau khi ở Lưu gia đại thương nguyên khí, rốt cuộc xem như bảo vệ chức vị của Lưu Nghĩa Sơn, chỉ là đời này có thể cũng chỉ có thể đến đây thôi.
Ba tháng đầu, La Ký Linh được Trưởng Công chúa Khang Nghi sai người hộ tống trở về, ban đầu chậm rãi rời khỏi Lưu gia, hiện giờ cũng chậm rãi trở về, nhưng vẫn là Lưu gia rất khách khí nghênh đón nàng trở về.
Chỉ là La Ký Linh thật không ngờ, nghênh đón nàng chính là chồng nằm trên giường không dậy nổi, và một viện sạch sẽ, di nương thông phòng cũng không có, mà chồng như quả cà tím bị sương muối đánh, nằm ở trên giường dưỡng bệnh, thường thường chao ôi vài câu, kêu la đau đớn, nóng nảy tồi tệ khiến tiểu nha đầu hầu hạ hắn cũng không nguyện ý đến trước mặt hắn hầu hạ.
“Nha đầu chết tiệt kia, không thấy gia đau đến khó chịu sao?” Lưu Tuấn ngoảnh mặt về phía nha hoàn bên cạnh La Ký Linh quát, “Còn không đi kêu đại phu đến cho gia?” Ngược lại hắn không dám gào thét với La Ký Linh, cũng không dám nặng lời nói mấy lời cay nghiệt giống lúc trước.
Hiện giờ có thể nói hắn bị người ta đánh sợ rồi, chỉ cần ra đường sẽ bị người ta đánh, bất kể là thân phận ăn chơi trác táng của nhóm huân quý phủ kia cao hơn hắn hay là bọn du côn trong kinh thành, hoặc là quan sai tuần tra, thế nhưng thừa dịp lúc người ta không chú ý thì hạ độc thủ, đặc biệt đánh vào chỗ đau. Những người này làm cho hắn ý thức, nữ nhân hắn cưới này sau lưng còn có một tỷ muội nhà mẹ đẻ vô cùng hung ác, phía sau vị Thế tử phi đó còn có một ác bá kinh thành cái càng hung tàn hơn.
Nha hoàn liếc nhìn La Ký Linh một cái, thấy La Ký Linh gật đầu mới chạy chậm đi ra ngoài.
Lưu Tuấn ánh mắt lòe lòe muốn trốn, không dám nhìn thẳng vào nàng, do nàng đứng ở trước giường nhìn mình nên kéo chăn lên trùm kín đầu.
Mãi đến khi đại phu qua đây, mở thuốc, sai người đi bốc thuốc, sau đó là mẹ chồng Lưu phu nhân nghe thấy động tĩnh nơi này thì qua đây xem, dè dặt nhìn sắc mặt nàng, La Ký Linh cũng chưa phản ứng gì, giống như người ngoài cuộc, nho nhã im lặng ngồi một chỗ nhìn, cũng không mở miệng nói chuyện, mẹ chồng đến đây chỉ là đứng dậy làm lễ rồi lại đứng bên cạnh.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Lưu phu nhân lo lắng rời đi, các nha hoàn bà già lần lượt lui ra, La Ký Linh ở ngoài cửa ngồi cả buổi cuối cùng cũng đã đứng lên.
Nàng đi vào trước giường, trong ánh mắt hoảng sợ của Lưu Tuấn, đột nhiên cầm một cái khăn quấn trên tay, liền nắm chặt tay và đấm thẳng vào mặt hắn.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết truyền đi thật xa.
Trên dưới Lưu gia đều bị tiếng kêu thảm thiết này dọa nhưng không ai dám thản nhiên đột nhập vào tiểu viện nhỏ này như trước để xem chuyện gì đang xảy ra. Lưu phu nhân nghe thấy tim cũng tan vỡ, muốn đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại bị trượng phu trợn trừng ánh mắt đáng sợ, ngay cả con cả sắc mặt cũng không vui nhìn bà ta.
“Lão gia, Tuấn, Tuấn Nhi nó. . . . . .”
“Tên súc sinh có thể làm ra loại chuyện này, còn không cho phép thê tử nó tức giận sao?” Lưu Nghĩa Sơn thô lỗ nói nói, trừng mắt liếc bà ta một cái, “Nếu không có người mẹ như bà tầm nhìn thiển cận bỏ mặc tính nết xấu của nó, nó dựa vào cái gì mà biến thành như vậy? Mấy ngày này lão tử bị nó làm hại cũng sống không yên ổn! Từ nay về sau, ai cũng không được phép đi tìm thê tử lão Tứ nói chuyện, nó muốn làm gì thì cứ để nó làm!”
Lưu Nghĩa Sơn nói xong liền đứng dậy phất tay áo rời đi, căn bản không thèm lo chuyện của con trai nữa.
****
A Uyển cuối cùng vẫn lo lắng cho La Ký Linh, khi nàng bị đón về Lưu gia cũng phái người đi thăm nàng.
Người được phái đi chính là Thanh Sương, Thanh Sương quen quan sát kỹ, lại có sở trường hỏi thăm tin tức, để nàng đi đến Lưu gia là thích hợp nhất. A Uyển chính là sợ Lưu gia lành vết sẹo đã quên đau, sẽ thói cũ che đậy, cần phải đánh tiếng mới được, cũng khiến mấy người cưới cô nương La gia này thong thả chờ đợi nhìn một cái, trên này còn có vị Thế tử phi nàng nhìn xuống, xem ai dám ức hiếp tỷ muội của nàng!
Nhưng sau khi Thanh Sương trở về, nghe được kết cục của Lưu Tuấn A Uyển chỉ có thể sờ sờ cái mũi, phát hiện vị đường tỷ này hóa ra cũng là người dũng mãnh. Hoặc là nàng vốn là cô nương rất dịu dàng nhưng bị ép buộc bị thành như vậy.
Thế là Lưu Tuấn bị bạo lực gia đình =.=!
Thanh Sương nhịn cười nói: “Tam cô nương nói, để Thế tử phi người không cần lo lắng cho nàng, nàng về sau sẽ sống thật tốt.”
A Uyển gật gật đầu, kéo Thanh Sương qua đây, cẩn thận hỏi dáng vẻ của Lưu Tuấn, sau khi nghe Thanh Sương nói xong, nhất thời cảm thấy La Ký Linh thật sự là vị nữ trung hào kiệt, cho nàng cơ hội, nàng sẽ bắt lấy, xoay chuyển tình cảnh của chính mình, cuộc đời của nàng cũng bởi vậy mà đã thay đổi.
****
Không nói chuyện của Lưu Tuấn, tới sau tháng ba tháng, rất nhanh lại đến hôn lễ của Mạnh Phong con trai của Trưởng Công chúa Khang Bình.
Hôn lễ vào mùng tám tháng ba, khi nghe tới ngày này, A Uyển không nhịn được vui vẻ, lễ mùng tám tháng ba chức hôn lễ rất cát tường đó.
A Uyển cũng bắt đầu cân nhắc tặng quà mừng cho Mạnh Phong, trong thời gian đó còn thuận tiện trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, phát hiện mẹ Công chúa cũng vô cùng thận trọng đối với hôn lễ của Mạnh Phong, còn thường xuyên được Trưởng Công chúa Khang Bình mời đến cách vách giúp bà nghiên cứu tường tận có chỗ nào không sơ sẩy, hai tỷ muội lưỡng đều rất bận, cuối cùng A Uyển đành phải nói chuyện với Mạnh Hân.
“Ca ca ta cuối cùng đã muốn kết hôn với tẩu tử rồi, mẹ ta trong lòng luôn bất an tâm, chỉ sợ vị kia bên đó. . . . . .” Nàng chỉ hướng hoàng cung, “Sẽ đến làm loạn.”
A Uyển nhíu mày, “Không thể nào? Hoàng tổ mẫu không phải đang trông coi nàng ta đấy sao, nàng ta không ra được, Hoàng thượng cũng sẽ không cho nàng làm xằng bậy.”
Mạnh Hân bĩu môi nói: “Nàng ta không ra được, không phải còn có người có thể giúp nàng ta sao?” Lại chỉ hướng phủ Ngũ Hoàng tử, “Hắn phía dưới làm vụиɠ ŧяộʍ gì, Hoàng thượng cũng không quản được.”
A Uyển nghĩ nghĩ, nói: “Yên tâm, đến lúc đó ta bảo A Huyên chú ý một chút.”
Mạnh Hân vỗ tay nói, “Như vậy tốt hơn.”
Nhưng các nàng cũng không ngờ, đám người Tam Công chúa chưa có tới làm loạn, lại có người khác quấy rối, làm cho hôn lễ thiếu chút nữa không thể cử hành đúng hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.