A Uyển vung tay đánh theo bản năng, liền bất ngờ nghe được tiếng xuýt xoa, tay cũng cảm thấy hơi đau, như tạp bị va phải thứ gì đó, sau đó lúc tay tiếp xúc với không khí lạnh thì run rẩy, cuối cùng cũng tỉnh táo.
Lúc tỉnh lại, nhìn thấy bóng đen trước giường, suýt chút nữa bị dọa đến thét chói tai.
“A Uyển, là ta, ta đã về……” Bóng đen trước giường khàn giọng nói, nghe giọng như là bị người ta bóp mũi.
Nghe thấy giọng nói này, A Uyển lại giật mình, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Người trong lòng mà nàng nhớ mong đã về, theo bản năng nhào qua túm chặt lấy hắn, muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời, cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ hắn, xem hắn có bị thương không ……
Mà thiếu niên đêm khuya bò tới vốn bị nàng đánh vào mũi, suýt chút nữa là rơi nước mắt, lúc còn đang bực bội thì thấy nàng nhào tới, trong lòng cũng vui mừng, đang muốn vươn tay ôm nàng, nhưng ai ngờ nàng lại đột nhiên run lẩy bẩy, sau đó chui vào trong chăn, quấn chăn không cho hắn lại gần.
“Sao cả chàng lại lạnh thế? Cũng không đi hơ ấm người, cẩn thận bị bệnh.”
A Uyển mắng, mấy hôm nay, nàng lo hắn ở ngoài ăn không ngon mặc không đủ ấm, hoặc là trên đường hắn về bị tuyết cản đường, khiến hắn phải chịu lạnh, cũng sợ hôm nào đó hắn về đột xuất, cho nên ngày nào trong phòng cũng đốt than, đun nước, nấu canh, lò hương, thang bà tử cũng chờ sẵn, chỉ cần hắn về là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/383760/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.