Khi dùng bữa trưa, nhân lúc đôi cha vợ con rể còn thân hơn cả cha con ruột, La Diệp và Vệ Huyên uống nhiều mấy chén, hai người đều có chút men say, Vệ Huyên cùng A Uyển liền bị Trưởng công chúa Khang Nghi lưu lại, để bọn họ nghỉ ngơi tạm ở phủ Công chúa.
Vệ Huyên trực tiếp nghỉ ở sân viện của A Uyển khi chưa xuất giá.
A Uyển giặt khăn cho hắn lau mặt, thấy hắn lười biếng ngồi ở trên giường, trên mặt có vẻ hơi mơ hồ, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh mà đánh giá khắp nơi, nhịn không được buồn cười nói: “Cũng đâu phải chưa từng thấy qua.” Thằng nhãi này khi còn nhỏ không cố kỵ gì cả, thường xuyên trốn học tới tìm nàng, trực tiếp ra vào phòng ngủ của nàng, sau này lớn hơn một chút, không thể tự do tùy ý như thế nữa thì lại biết cách đợi đêm đến đi thăm khuê phòng.
Nghĩ đến khoảng thời gian thường xuyên phải lo lắng hắn không cẩn thận bị người phát hiện, huỷ hoại thanh danh hai nhà kia, A Uyển cũng có chút thổn thức. Không thể không thừa nhận, người này cũng có chút bản lĩnh, nếu không thì có thể ngầm làm việc cho Hoàng đế sao? Tuy không biết Vệ Huyên ngầm làm việc gì cho Hoàng đế, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn đã từng bị thương, trong lòng A Uyển lại có chút lo lắng.
“Đâu có giống nhau.” Vệ Huyên ngoan ngoãn ngửa mặt lên, sau khi cho A Uyển giúp hắn lau mặt thì liền nằm ở trên giường.
Tuy rằng chăn trên giường này là mới tinh, thế nhưng vẫn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/383754/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.