Đêm tân hôn, thê tử tân hôn đột nhiên nói muốn nói chuyện đời người gì đó, quả thực không thể bi thảm hơn. Sau khi A Uyển nói ra lời này, chỉ thấy thiếu niên một thân áo choàng đỏ tươi ngơ ngác nhìn mình, không biết làm sao có chút xấu hổ, cảm thấy não mình nhất định bị tẩy rồi mới có thể đột nhiên nói những lời này. Khi đang muốn nói chút gì để chữa cháy thì nhìn thấy thiếu niên ôm thắt lưng mình, tay chậm rãi di chuyển đến hông nàng, sau đó chầm chậm mở miệng . “Nàng muốn nói chuyện gì? Sau khi nói xong . . . . . cùng nhau ngủ?” Nói tới đây, hắn lại kích động, dưới ánh đèn khuôn mặt trơn bóng không tỳ vết nhìn chằm chằm nàng, yết hầu di chuyển, cảm giác miệng khô lưỡi nóng, tay đã mò đến phần eo nàng, muốn kéo dây thắt bên hông nàng. “Khụ, thì nói chuyện một chút. . . . . . Chàng có thể cách xa thiếp một chút được không?” Hơi thở nam tính tràn ngập tính xâm lược, làm cho trong lòng nàng hiện lên một loại cảm giác khác thường, cảm giác không thích hợp. Có thể là địa điểm hiện tại không đúng, cả phòng màu đỏ thẫm, chung quy khiến người ta cảm giác muốn xinh đẹp, đặc biệt khi vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa trên cửa sổ dán hai chữ hỉ đỏ thẫm, hai ngọn đèn long phượng song hỉ đang cháy, làm cho nàng tinh tường nhận thức được hôm nay là ngày gì, khiến cho không khí bên trong phòng cũng có chút không đúng. Hơn nữa lại càng không đúng chính là, thiếu niên ngồi bên cạnh bắt đầu đông tay động chân với này, cái vạt áo bên hông đã bị hắn kéo ra. A Uyển: == Dáng vẻ cảm thấy không đúng chỗ nào, hắn không phải rất ngây thơ, cái gì cũng đều không hiểu sao? Nghe được lời của nàng, tay Vệ Huyên dừng lại, sau đó tiếp tục kiên trì kéo dây áo, khi nàng cứng ngắc quay đầu nhìn lại, cơ thể chậm rãi tiến gần sát nàng, cúi đầu nhẹ nhàng áp lên đôi môi cánh hoa mềm mại của nàng, hơi thở nóng rực phảng phất qua làn da trắng nõn nhẵn nhụi của nàng. Khi A Uyển theo bản năng giơ tay sẽ đánh lại, Vệ Huyên tay mắt lanh lẹ bắt được cái nắm tay không có uy lực gì của nàng, bàn tay to bao lấy bàn tay mềm mại của nàng, đứng dậy nói: “A Uyển, ta không làm gì, chỉ là muốn hôn nàng một chút.” A Uyển sợ run, sau đó hoài nghi nói: “Chàng không làm cái gì?” Vệ Huyên nhíu mày, xoắn xuýt gật đầu, sau đó kéo vạt áo của mình, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng, theo thói quen vùi mặt giữa cổ nàng, âm thanh rầu rĩ vang lên: “Dượng nói, chúng ta tuổi còn nhỏ, không nên sinh hoạt vợ chồng quá sớm, sẽ làm bị thương cơ thể.” A Uyển: “. . . . . .” Nàng cuối cùng hiểu được vì sao tối hôm qua mẹ Công chúa sẽ nói điều này. A Uyển rất nhanh liền từ chỗ Vệ Huyên biết được hiệp nghị giữa hắn và cha Phò mã, hơn nữa thêm một chút phân tích của bản thân liền đem đâu đuôi câu chuyện phân tích đến tám chín phần . Tóm lại, chuyện là như vậy: Tuy rằng Thụy vương hãm hại La Diệp, đề nghị tổ chức hôn sự của bọn họ trước, nhưng Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫn không đồng ý họ thành thân quá sớm, hơn nữa chính bà chữa bệnh lâu thành thầy thuốc, khi ở Giang Nam chữa bệnh cho A Uyển, đã tìm kiếm rất nhiều danh y vùng Giang Nam, cũng hiểu biết một chút cách chăm sóc cơ thể, hiểu được tác hại của nam nữ khi sinh hoạt vợ chồng quá sớm. Vốn bà tính toán chờ A Uyển mười bảy tuổi mới để nàng gả qua đó, nhưng hành vi Thụy vương đã phá vỡ sắp xếp của bà, rơi vào đường cùng, đành phải quyết định cho hai đứa nhỏ năm nay thành thân, nhưng không được động phòng. Trưởng Công chúa Khang Nghi sẽ không tự mình đi nói loại chuyện này, làm nhạc mẫu bà cũng không thể không nể nang đi nói với Vệ Huyên -- về phần cái lão lưu manh Thụy vương kia lại càng không nói, vì thế liền giao nhiệm vụ này cho Phò mã La Diệp . La Diệp đương nhiên cũng xấu hổ muốn chết, nhưng là chuyện liên quan đến sức khỏe của con gái, chỉ phải kiên trì kêu Vệ Huyên đến phủ Công chúa, sau đó đóng cửa lại mở một khóa giáo dục sức khỏe tư tưởng cho con rể tương lai. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ, vì sức khỏe của con gái, cho dù họ cảm thấy loại chuyện này có chút ép buộc, cũng không thể không chơi trò may rủi mặt dày mà nói. Điều không ngờ chính là Vệ Huyên lại đồng ý. Là một nam nhân bình thường, Vệ Huyên từ kiếp trước vì A Uyển mà nhận ra tình yêu nam nữ. Từ khi bắt đầu đã luôn mơ ước A Uyển, ngay cả ở trong mộng đều muốn làm những chuyện tốt nhất cho nàng. Kìm nén hai kiếp, đương nhiên là khiến hắn vô cùng dày vò, nhưng sau khi nghe xong lời của La Diệp, cho dù hắn mơ ước đến mức ánh mắt đều đỏ lên, cũng phải nhẫn nại. Nếu là vì A Uyển, không có gì là không thể nhẫn nại. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này. Kiếp trước cái chết của A Uyển trở thành một trong ma chướng lòng hắn, kiếp này hắn không muốn lại xảy ra chuyện như vậy, hắn muốn ở bên A Uyển đến bạch đầu giai lão, mà không phải có một ngày A Uyển lại ra đi quá sớm ở trước mặt hắn, hắn lại còn thời gian hơn nửa đời người không đi hết, một người cô độc ở lại, giống như kiếp trước. Nếu là như thế, hắn tình nguyện đi theo nàng. Nhưng người có thể sống, vì sao phải chết sớm? Cho nên, để cho bản thân có thể sống được lâu một chút, hắn cũng muốn làm cho A Uyển cũng sống lâu ở bên mình. Thế giới không có nàng, hắn đã chịu đủ rồi! Đó là một quá trình đời người cô độc mà hoang vu, quá mức u ám, hắn không muốn trải qua một lần nữa. Nghe thấy đáp án của Vệ Huyên, A Uyển quả thực cảm động muốn chết, cha Phò mã quá soái! Sau khi trong lòng hung hăng tán thưởng cho cha Phò mã, A Uyển vỗ vỗ đầu của thiếu niên đang dựa vào hõm vai mình, cười nói: “Đã vậy rồi vậy chúng ta đi ngủ thôi.” Lúc này tâm tình thả lỏng, ngược lại nàng đã an nhàn dễ chịu. Nhưng ai biết mới lời này vừa nói xong, chỉ thấy thiếu niên ngẩng đầu, lại dùng cái loại ánh mắt làm cho người ta da đầu run lên này nhìn nàng, nghe hắn hỏi: “Chẳng lẽ nàng không muốn biết chúng ta khi nào thì có thể động phòng sao?” A Uyển: “. . . . . .” Nàng cũng không muốn biết một chút nào! Vệ Huyên thấy dáng vẻ nàng xấu hổ muốn chết, đột nhiên nở nụ cười, tiến lại gần hôn lên khóe mắt của nàng, rất dịu dàng, trái ngược với vẻ buồn bực bức bách ban nãy, ấm áp nói: “Dượng nói, chờ nàng mười sáu tuổi mới có thể.” A Uyển như sấm sét giữa trời quang, trong lòng phê bình cha Phò mã! Nếu đã muốn hoãn lại, tại sao không hoãn đến sau mười tám tuổi mới nói? Phò mã cha có nhớ lời các đại phu không? Quả nhiên Phò mã cha tuyệt đối không thể dựa vào, A Uyển mãnh liệt yêu cầu mẹ Công chúa lên sân khấu mới đúng! Đang lúc ủ rũ liền thấy thiếu niên bên cạnh cười khanh khách nhìn nàng, điệu cười này sao mà nhìn cứ thấy kỳ lạ thế nào, thậm chí ngay cả ánh mắt đều thay đổi, khiến nàng trong nháy mắt cảm giác thấy một loại nguy hiểm không hiểu, loại nguy hiểm này thuận theo vẻ thay đổi trên mặt hắn, khiến không khí cũng thay đổi theo. Cho nên, khi A Uyển sững sờ bị hắn áp đảo ở trên giường, vẫn không kịp phản ứng. “Đợi đã. . . . . .” A Uyển nhấc chân đẩy cơ thể hắn đang áp chế, “Không phải nói sang năm mới động phòng sao?” Trong lòng gào thét tiêu rồi, cảm thấy hiện giờ rất nguy hiểm. Nàng căn bản không có chuẩn bị tâm lý hiện tại liền lên giường cùng Vệ Huyên có tốt hay không? Nàng luôn cho rằng Vệ Huyên vẫn là thiếu niên tâm tính, ngây thơ muốn chết, căn bản không hiểu chuyên nam nữ, cho nên hắn mới có thể biểu hiện rất bình tĩnh đối với hôn sự này, tưởng rằng cho dù gả qua đây cũng chỉ là có một người nữa ngủ chung giường với mình thôi -- mặc dù có chút lừa mình dối người, nhưng trong lòng nàng cũng sớm quyết định đợi thành thân cùng hắn, cùng ở một dưới mái nhà, về sau tình cảm chầm chậm sâu đậm thêm là có thể nước chảy thành sông . Ở trong lòng A Uyển, nàng vẫn là ưa thuận theo tự nhiên, nếu quyết định gả cho Vệ Huyên sẽ không có suy nghĩ khác, sẽ thử xoay chuyển ấn tượng với hắn, làm vợ chồng cùng hắn. Nhưng điều kiện này tiên quyết là phải tiếp tục cho nàng thời gian thích ứng. Dù sao, hiện tại bọn họ đều chỉ có mười lăm tuổi, vẫn là học sinh trung học. Nhưng hiện tại thiếu niên này đè ở trên người nàng, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, ánh sáng trong cặp mắt đen láy lóe ra khiến nàng kinh hãi, dáng vẻ khao khát muốn nuốt nàng vào bụng, tính làm gì vậy? Tiết tấu này thật sự không đúng a! Phải làm sao? >__< Nàng có phải ngay từ đầu đã hiểu lầm hắn? Căn bản không phải thiếu niên ngây thơ gì, mà là con sói xám lớn! Vệ Huyên hôn mặt nàng, giọng nói vì nhẫn nại mà trở nên khàn khàn: “Ta không làm cái gì, chỉ là muốn sờ sờ nàng. . . . . . Ta nhịn lâu rồi.” A Uyển: “. . . . . .” Chuyện tiếp theo, quả thực muốn phá hủy tam quan của nàng. Người nào đó quả thật không có làm cái gì, nhưng việc hắn làm ngoại trừ bước cuối ra, quả thực làm gì cũng giống nhau, rất tà ác. Rớt nước mắt! Đây thật sự là kêu “Ta không làm cái gì” sao? Vạt áo bị kéo ra, lộ cái yếm đỏ thẫm thêu uyên ương bên trong, bao vây lấy bộ ngực hơi hơi có chút đường cong, da thịt trắng nõn óng ánh hoàn toàn đối lập với vật đỏ thẫm sát bên người, làm cho màu mắt của hắn lại trở nên tối đi vài phần, sau đó một bàn tay cẩn thận bao phủ phía trên. . . . . . Thân hình thon dài của thanh niên đè lên người làm cho nàng căn bản không thể lay động, cũng làm cho nàng cảm giác hình thể nam nữ trong lúc đó khác biệt về sức lực, cái loại cảm giác này bị người khác giới thân mật tiếp xúc càng làm cho nàng cảm thấy thẹn thiếu chút nữa muốn cuộn mình đứng dậy, hận không thể bản thân mất đi năm giác quan. Không phải không phản kháng, mà là. . . . . . Mẹ nó vừa rồi lại bị hắn nhân cơ hội trút vài chén rượu, đang choáng váng! Hắn yên lặng chăm chú nhìn nàng, tóc đen dài buông xuống theo khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ hắn, hỗn độn rối tung ở giữa bộ ngực rắn chắc của hắn, hình ảnh kia quá mức diễm lệ, khiến nàng cảm giác đầu càng càng choáng váng, căn bản không muốn nhúc nhích. Đối mặt với ánh mắt của hắn, không biết vì cái gì nàng liền ngầm đồng ý, sau đó chìa tay ôm cổ hắn. Mềm lòng là bệnh, phải chữa! Rất nhanh bọn họ liền ôm nhau, cơ thể mặt đối mặt kề sát thân thiết, thậm chí khiến nàng cảm giác được sự thay đổi của cơ thể hắn, nhất là cái gậy đang kẹp ở giữa chân nàng kia, thẳng tắp khiến nàng biết, hắn căn bản không phải thiếu niên ngây thơ gì, có bản năng và phản ứng của nam nhân. A Uyển cảm thấy được mình tựa như một nhánh cây lềnh bềnh trên mặt sông, bị hắn ôm sống chết như vật cứu mạng vật, tứ chi đan xen vào nhau, hắn ôm vừa cọ vừa xoa. Khi không khí phiêu tán một loại xạ hương thuộc về nam giới lúc xuất tinh, tâm trí A Uyển cũng chết lặng. Đây là tình huống gì đây? “A Uyển. . . . . .” Hắn ôm nàng thật chặt, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói giống như theo xoang mũi rên ra, khàn khàn lại dày, còn có một chút hương vị làm nũng. Đầu óc A Uyển trong nháy mắt hiện lên một từ rất không hợp thời: Bệnh liệt dương! Thời gian ngắn như vậy, thậm chí cũng chưa làm cái gì, thật đáng thương. A Uyển đang đáng thương cho người nào đó không biết, đây là lần đầu tiên Vệ Huyên trên ý nghĩa thực tế, tuy rằng chỉ là ôm nàng cọ xát lẫn nhau liền không nhịn được phát tiết ra, nhưng cũng bởi vì thân thể và tâm lý đều đã chịu ảnh hưởng của nàng. Mà thời gian lần đầu tiên của nam nhân cũng đều khá ngắn, đặc biệt Vệ Huyên bây giờ còn là thiếu niên, thân thể vẫn chưa phát dục hoàn toàn, điều này thật sự là chuyện quá bình thường. Nhưng tiếp đó A Uyển không có thời gian còn nghĩ người nào đó có đáng thương hay không, bởi vì sau khi hắn tỉnh táo lại liền bắt đầu tiếp tục cố gắng thăm dò thân thể huyền bí của nàng, ôm nàng lại vừa hôn vừa cắn vừa sờ, dù không thể làm đến cuối cùng, nhưng không nói không thể sờ không thể hôn. Sau khi tất cả kết thúc, A Uyển được bọc trong chăn, yên lặng co mình thành một quả bóng. “A Uyển, nàng không nóng sao?” Một bàn tay chìa qua đây, gỡ chăn trên người nàng, “Muốn lau người không?” Tay A Uyển cầm lấy chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, tầm mắt hướng trên người hắn, phát hiện hắn cứ ngồi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường phơi phới như vậy, bày ra thân hình đan xen giữa thanh niên và thiếu niên, nhất thời mặt tối sầm, nói: “Mặc quần áo vào trước, cũng mang quần áo của thiếp qua đây!” Tuy rằng không có làm đến cùng, nhưng A Uyển có thể hiểu rằng sự việc trước đó là một thanh niên tò mò muốn khám phá bí ẩn về cơ thể của người khác giới. Kiếp trước nàng tuy rằng cũng khá không bình thường, nhưng cũng nghe nói qua thanh thiếu niên thời điểm mười lăm sáu tuổi đúng là tò mò đối với người khác phái, cậu bé thời kỳ trưởng thành này làm cho người ta đau đầu nhất, rất thích thăm dò bí mật của người khác phái, nhất định phải cố gắng chỉ dẫn. A Uyển cảm giác trách nhiệm trọng đại của mình nhất thời bình thường trở lại, phát huy AQ tinh thần, quyết định đối xử bình thường với hành vi của một người nào đó vừa sờ vừa cắn trên người nàng ban nãy -- Ừm, thời kỳ thiếu niên trưởng thành mà. Vệ Huyên rất nghe lời vươn một chân thon dài thẳng tắp, móc chiếc quần bị quăng ở cuối giường rồi mặc vào, sau đó lại nhặt lên quần áo của A Uyển ban nãy bị hắn xé, phát hiện thành mấy miếng vải rách, nhất thời khuôn mặt hơi hơi có chút phiếm hồng -- không phải thẹn thùng, mà là kích động. Loại tâm trạng tự tay bóc gói và để lộ món quà người ta thèm muốn vô cùng bên trong, phàm là nam nhân nào cũng sẽ hiểu. “Quần áo bị rách hết rồi, ta đi lấy đồ sạch sẽ cho nàng mặc.” Vệ Huyên lấy lòng nói với nàng, “Nhưng còn có cái này có thể mặc, ta giúp nàng.” Ánh mắt A Uyển đảo qua mấy miếng vải rách trên tay hắn, cuối cùng thấy cái yếm màu đỏ thẫm bằng mấy sợi vải mỏng móc trên ngón tay hắn, cả người đều không ổn. “Không cần chàng hỗ trợ, đưa thiếp!” Nàng bò lên người, đoạt lấy áo kia. Vệ Huyên lại lui tay, hơn nữa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Nàng vừa rồi hao phí nhiều sức lực như vậy, bây giờ còn mệt, ta giúp nàng cũng được.” Sau đó hắn đỏ mặt, giọng nói xuống thấp, biểu cảm không biết xấu hổ: “Hơn nữa, chúng ta đã thành thân, làm loại chuyện này không phải là nên sao?” A Uyển: “. . . . . . Nên cái muội muội chàng!” Vệ Huyên rất tự nhiên tiếp lời nói: “Muội muội ta hiện tại cũng là muội muội nàng!” “. . . . . .” Cuối cùng về chuyện hỗ trợ mặc quần áo, chung quy không thể thảo luận ra cái kết quả, Vệ Huyên liền bị A Uyển đá xuống giường, sau đó kéo dải lụa đầu giường, sai nha hoàn mang một chậu nước sạch vào. Vệ Huyên trên người tùy tiện mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, vạt áo để mở, lộ ra bộ ngực gầy yếu của thiếu niên, nhưng lại vô cùng rắn chắc. A Uyển nhìn thoáng qua, đầu óc không khỏi hồi tưởng xúc cảm vừa rồi tay đụng đến, không hiểu sao mặt lại đỏ. Tuy rằng trong lòng biết đối phương mới mười năm tuổi, làm cho nàng có loại cảm giác tội ác dâʍ ɭσạи với người chưa thành niên, nhưng – kiếp trước sống mười tám năm, ngay cả cái bạn trai cũng không có, lại bởi vì bác sĩ nhiều lần cảnh cáo nàng không nên có bạn trai, tránh cho yêu đương ảnh hưởng cảm xúc quá lớn đến, nhưng trong lòng vẫn có chút ảo tưởng. Mà kiếp này, nàng còn chưa tới kịp ảo tưởng, đã bị chọn ra vị hôn phu, hơn nữa mười lăm tuổi đã thành thân, người có sẵn để nàng sờ, cảm giác này thật đúng là một lời khó nói hết. Nhất định không thể làm cho hắn phát hiện đã biết loại mê thích này! Tuy rằng đã qua Trung thu, nhiệt độ ban đêm mát mẻ hơn, nhưng vừa rồi gây sức ép như vậy, trên người ra không ít mồ hôi. A Uyển ngượng ngùng để Vệ Huyên tự lau người, liền trốn trong giường buông màn tự mình lau, hơn nữa cảnh cáo hắn không được nhìn lén. Sau đó trong ánh sáng lờ mờ, nhìn thấy dấu vết trên cơ thể không khỏi đỏ mặt. Vệ Huyên vừa rồi ôm người trong lòng vừa gặm vừa cắn, tuy rằng không thể làm đến cuối cùng, nhưng đã có cảm giác thỏa mãn khác thường, tâm tình rất tốt. Nhưng nhìn chằm chằm màn kia buông, nghĩ đến A Uyển ở ngay bên trong, nói không chừng hiện tại cũng không mặc gì, vẫn là không nhịn được có chút kích động nhỏ, cái thứ nơi dưới thân không nghe lời nổi lên phản ứng. Sau khi A Uyển lau toàn thân mình mặc đồ ngủ sạch sẽ, Vệ Huyên cũng tùy tiện lau người, liền vội vàng nhảy lên giường . A Uyển dịch vào trong, để chỗ cho hắn, nhưng thân thể thiếu niên lại dịch sát vào cạnh nàng, tha thiết dán vào nàng, hơi thở hắn nhắc nhở nàng về sự tồn tại của hắn. Nhiệt độ cơ thể hắn rất cao, nóng hừng hực tựa vào nàng, vị rượu trên người đã không còn, chỉ có trầm hương nhàn nhạt, cũng không khó ngửi. “A Uyển. . . . . .” “Làm gì thế?” A Uyển có chút mệt, giọng nói mơ hồ lên tiếng. Hôm nay bận rộn một ngày, vừa rồi lại để hắn gây sức ép một hồi, rất tiêu hao thể lực và tinh thần, khiến nàng bất cứ lúc nào cảm thấy mình cũng có thể ngủ. Nhưng rất nhanh phát hiện cơ thể mình bị người ta ôm, khi một bộ ngực dán vào phía sau lưng, tư thế này cũng không phù hợp với tư thế ngủ khoa học khỏe mạnh, khiến cơn buồn ngủ của nàng mất vài phần. Nàng trở mình, khi chìa tay muốn đẩy hắn ra, không nghĩ đụng đến ngực hắn, không nhịn được ở sờ sờ mặt. . . . . . Khi phản ứng mình đang làm gì, A Uyển méo mặt. Trong lòng đang gào thét, quả nhiên nhanh chóng liền bị đôi cánh tay ôm hết sức nhanh, thân thể hắn thuận theo quấn lấy, giống tám cái vòi của bạch tuộc, tứ chi quấn chặt với nàng, gắt gao giam nàng trong ngực hắn, làm cho nàng có thể tinh tường cảm giác thay đổi trên thân thể hắn. “Cái kia. . . . . . Không bằng chúng ta tách ra ngủ đi? Dùng chăn chia ở giữa?” A Uyển đề nghị, tránh cho hắn dễ dàng kích động như vậy. Nghe nói thiếu niên thời kỳ trưởng thành cực dễ xúc động, căn bản không khống chế được, hơi chút có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ biến hóa, đây là một loại hiện tượng khá bi ai. Vệ Huyên không chút do dự cự tuyệt: “Không được!” Thật vất vả mới cưới được người ta về, dù không thể ăn, cũng phải ôm mới an tâm. “Chàng như vậy không khó chịu sao?” Nàng hỏi bất đắc dĩ, biết rõ dễ dàng xúc động, còn ôm chặt, quả thực là tự làm bậy. “. . . . . . Khó chịu.” Giọng hắn rầu rĩ, “Nhưng ta muốn ôm nàng.” Như vậy hắn mới có cảm giác an tâm. A Uyển nói hắn nữa thì rất xấu hổ, nghĩ một chút, chìa tay vỗ vỗ lưng hắn. Động tác này rất dịu dàng, làm cho hắn không nhịn được lại ôm chặt nàng, môi dừng lại bên tai nàng, thấp giọng nói: “Nàng đừng lo lắng, ta sẽ không làm cái gì, nhất định sẽ không phá hủy cơ thể của nàng. . . . . .” A Uyển trong lòng hiện lên một loại cảm động, cũng hôn lên mặt hắn, môi chậm rãi rơi xuống khóe môi hắn, động tác dừng lại, cuối cùng không có tiếp tục hôn nữa. Đang muốn lui về phía sau thì bị hắn thuận theo kéo lại. Động tác hắn rất không lưu loát, chỉ biết giữ đầu nàng đầu đè xuống gặm cắn môi nàng, làm cho A Uyển không nói được gì. Cho dù hắn rất nhiệt tình với loại chuyện này, không biết làm sao không có gì kinh nghiệm, chỉ bằng bản năng hành động, nghĩ đến chỉ cần đè nặng môi nàng cắn là được. A Uyển tuy rằng cũng không có kinh nghiệm, nhưng tốt xấu cũng đã tìm hiểu từ internet hoặc trên TV, biết làm như thế nào. Nhưng vì không cho để mình quá vất vả, vì thế nàng quyết định vẫn là không làm cái gì đi. Sau khi tiếp tục một loạt vừa hôn vừa cắn, thiếu niên rốt cục thỏa mãn, bàn tay to nhẹ nhàng mà vỗ về thiếu nữ trong ngực, giọng khàn khàn nói: “Nàng ngủ đi.” Gây sức ép lâu như vậy, ánh mắt A Uyển đã không mở ra nổi, trong đầu một mảng hỗn độn, lười để ý hắn muốn làm gì, mơ hồ lên tiếng, rất nhanh đi vào mộng đẹp. Vệ Huyên lại kích động không ngủ được, nằm ngửa ở trên giường, ôm nàng hướng vào lòng , tùy ý để sức nặng của nàng đặt trên người, chấp nhận sức nặng của nàng, hít hà hơi thở của nàng, chỉ cảm thấy vô cùng kiên định trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]