Phía chân trời lóe lên chút ánh sáng màu trắng bạc, đúng lúc tờ mờ sáng, cửa hông của phủ Thụy vương vang lên tiếng đập cửa.
Người giữ cửa còn đang ngủ gật, khi nghe thấy tiếng gõ cửa thì không nhịn được bĩu môi lầm bầm vài tiếng, mới sáng sớm tinh mơ, ai lại có gan đến gõ cửa phủ Thụy vương làm phiền tới giấc mộng của người khác thế này chứ? Từ từ khẽ mở cửa ra, khi nhìn thấy một thiếu niên mặc bộ y phục màu đỏ sẫm đang đứng đó, người giữ cửa sợ tới mức tay run lên, mở cửa với tốc độ cực nhanh trong nháy mắt.
“Thế tử, ngài đã về rồi!” Người giữ cửa cúi đầu khom lưng, cười rất nịnh nọt, cung kính nghênh đón hắn vào cửa.
Vệ Huyên cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, bước qua cửa.
Phía sau Vệ Huyên, một thiếu niên tuấn mỹ trong bộ thị vệ màu xám – Lộ Bình mỉm cười nhìn người giữ cửa và ân cần nói với hắn: "Phúc Thúc, Thế tử luôn ở trong phủ mà nên không phải là trở về đâu."
Người giữ cửa: "..." Coi như hắn đã được mở mang kiến thức về cái được gọi là nói dối không chớp mắt, Lộ thị vệ quả nhiên rất am hiểu việc này.
Vệ Huyên cũng không để ý tới lời nói dối của Lộ Bình, thậm chí cũng không có vẻ lén lút gì, nghênh ngang vào phủ, mãi cho đến khi tới cửa thùy hoa mới bị bị Thụy vương đã sớm chờ ở đó chặn lại.
“Đi đâu về?” Khuôn mặt của Thụy Vương trầm xuống, cau mày nhìn con trai đã đi cả đêm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/383739/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.