Khi một đứa trẻ bướng bỉnh thì thật sự rất khó quản giáo, thấy hắn ăn vạ như thế, A Uyển chỉ có thể xem như bị đệ đệ hôn một cái, sau khi nhận khăn nha hoàn đưa tới lau mặt sạch sẽ lau mặt, nàng hỏi: "Mới sáng sớm, đệ tới làm gì? Hôm nay không cần vào cung sao?"
Chẳng lẽ lại trốn học? Đối với việc này, A Uyển thật sự là bất lực, sao tiểu Shota này lại thích trốn học như vậy chứ? Nhưng mà hết lần này tới lần khác Hoàng đế lại chưa từng phạt hắn, các vị tiên sinh dạy học lại coi như không thấy, hoàn toàn không đi tố cáo, thế này cũng quá dung túng rồi?
Vệ Huyên phát hiện ra A Uyển thật là không hiểu tâm tình, hắn nhéo một cái vào lòng bàn tay để bản thân mình bình tĩnh một chút, trả lời: "Hôm qua nghe nói mọi người hồi kinh, nhưng bởi vì quá muộn cho nên đành phải đợi đến sáng nay mới đến đây thăm nàng, ta mang quà đến cho nàng này."
"Quà gì?"
A Uyển thuận miệng hỏi, sau đó nhớ tới chuyện thỉnh thoảng hắn thường tặng đồ tới phủ thì thở dài, kéo tay của hắn trở về phòng, nói: "Sau này đừng đưa tới nữa, những thứ như thuốc bổ này, trong phủ Công chúa cũng có, cũng không kém những thứ của đệ."
Vệ Huyên ngoan ngoãn để nàng dắt đi, bây giờ nàng muốn làm Đại tỷ tỷ chiếu cố hắn thì cứ tùy ý nàng, chờ sau khi bọn họ lớn lên thì cho nàng biết thật ra thì hắn không phải đệ đệ là được, bây giờ cứ để cho nàng thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/383684/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.