Chùa Khô Đàm ở phía đông thành Hạc Sơn, xuất phát từ phủ Công chúa, ước chừng một tiếng đi xe.
Cho nên dọc con đường này, chính là thiên hạ của Mạnh Hân, nàng ta lôi kéo A Uyển bắt đầu nói không ngừng, toàn bộ trong xe là tiếng cười khanh khách của tiểu cô nương.
Mạnh Nhược mỉm cười ngồi ở bên cạnh chăm sóc hai tiểu muội, Mạnh Vân bịt tai ngồi một bên, hiển nhiên rất ghét thanh âm ồn ào của tiểu muội. A Uyển ngồi rất bình tĩnh, nghe Mạnh Hân lải nhải, thỉnh thoảng trả lời vài tiếng, lúc khát thì uống nước Mạnh Nhược đưa tới, thong dong thản nhiên, người ta cảm thấy nàng như vậy.
Mạnh Nhược rất nhanh phát hiện ra tuy A Uyển đang làm chuyện khác, ví dụ như thỉnh thoảng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hoặc nói vài câu với nàng nhưng mỗi khi tiểu muội hỏi ý nàng về một chủ đề nào đó, nàng luôn có thể trả lời được, giống như vốn không hề phân tâm, bản lĩnh nhất tâm nhị dụng [*] cực cao, chẳng trách tiểu muội thích nói chuyện cùng nàng như vậy.
[*] Ý nói nghĩ một mà làm được hai, là lời khen ngợi sức tập trung.
Lúc đến chùa Khô Đàm, từ xa đã nghe thấy tiếng người huyên náo, Mạnh Vân rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Mau lên, Tiểu Hân muội có thể ngậm miệng rồi."
Mạnh Hân lập tức uất ức nhìn Nhị tỷ nhà mình, phồng má không nói lời nào.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh, Mạnh Vân rất thoải mái, cũng không để ý đến ánh mắt uất ức của nàng, đưa tay vén một góc cửa sổ nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/383680/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.